ĐẮM SAY - Trang 117

"Anh thích dạy cho nó à?"

"Ừ, rất thích là đằng khác."

"Nó học được rất nhiều thứ trong buổi sáng ngày hôm nay. Em cũng

vậy."

"Đây là một buổi sáng đáng nhớ đấy. Dạy dỗ là một phần của công

việc."

Sau đó, anh nhìn lên đôi vai gầy ốm của cậu bé đang dẫn hai con ngựa

đi phía trước và vùng đất đầy cây cối xung quanh. Cuối cùng, anh nhìn
Anna và nói, "Buổi sáng mà chúng ta bắt đầu bắt tay xây dựng ngôi nhà của
riêng mình."

Khuôn mặt anh trông rất hiền lành, với cái nhìn ấm áp, tự chủ của một

người đàn ông biết mình đã ở đâu, đang ở đâu và sẽ ở đâu?

Đối với Anna, người chưa từng có may mắn để được đi học, cái nhìn đó

còn nói lên sự yên bình trong con người anh là từ những hiểu biết thật đơn
giản. Không, Anna nghĩ, mình không biết cha mình là ai. Mình không biết
mình từ đâu đến. Mình cũng sẽ không biết phải đi đâu nếu Karl biết được bí
mật của mình. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều rất ổn. Đúng rồi, bây giờ mọi
thứ đều rất ổn, cô nghĩ, cô đang đi bên cạnh chồng mình để tiếp tục công
việc của họ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, dăm gỗ lại tiếp tục bay lên không
trung và tỏa hương thơm, âm thanh của những nhát rìu vọng ra từ những
thân cây cứ vang mãi xung quanh họ.

Chương Bảy

Ba người tiếp tục công việc chặt cây, xẻ gỗ, kéo gỗ, chở gỗ xuống đồi

cho đến khi ngày làm việc trôi qua. Mặt trời đã xuống thấp quá vai. Karl cởi
áo ra và phơi tấm lưng trần.

Anna không thể nào rời mắt khỏi mái tóc vàng, thân hình rám nắng,

vòng hông săn chắc và cánh tay vạm vỡ của anh. Anh thực hiện mọi động
tác nhịp nhàng giống như một điệu nhảy. Hai cánh tay nhọn dần như hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.