Anh để ý thấy cánh tay cô dính những vệt đen và nói, "Ở con lạch của
anh có một chỗ sâu, chúng ta có thể mát mẻ ở đó khi xong việc".
"Sâu bao nhiêu?", cô hỏi, tự hỏi anh có ý gì khi nói "mát mẻ". Mình
phải mặc gì đây?
"Qua khỏi đầu của em."
"Em không biết bơi."
"Anh sẽ dạy em."
"Nước có lạnh lắm không?"
"Không lạnh bằng nước ở suối đâu!"
"Ồ! Không tồi!"
"Vậy là em sẽ thử chứ?"
Cô dừng tay lại và nhìn qua anh. "Để xem sao."
"Chắc em không thích tắm phải không?"
Hơi bối rối, cô tiếp tục chặt và bẻ cành cây. "Chỉ vì chúng ta chưa từng
tắm chung. Ý em là, không ai nói cho chúng ta biết. Không ai nói cho
chúng ta biết phải làm gì? Không ai nói cho chúng ta biết nên làm gì?"
"Vậy mẹ của em thì sao?", Karl hỏi một cách ngạc nhiên.
Anna kéo mạnh tay để cô không bị té nhào. "Bà ấy không thể quan tâm
bọn em nhiều được", cô nói trong vô cảm.
Khi Anna và James chở chuyến gỗ cuối cùng xuống đồi, bóng của họ
trải dài ra và bước chân của họ ngắn lại. Họ vấp ngã ngay bên cạnh Karl
trong khi anh vẫn vững vàng và mạnh mẽ.