Karl cười vui vẻ và hào hứng trêu đùa cùng cô. Mọi thứ sau đó lại chìm
trong im lặng, và Karl cố cắn môi để không hỏi những điều anh đang nghĩ
trong đầu. Nhưng sau đó, vì cô cứ tiếp tục đùa nghịch với anh như vậy, anh
buột miệng hỏi cô.
"Em đã nghĩ gì khi lần đầu gặp anh?", giọng anh như bị lạc đi.
Cô nhớ lại ngày đầu tiên, khuôn mặt anh xuất hiện sau chiếc xe ngựa,
bàn tay to lớn của anh từ từ nhấc mũ ra khỏi đầu, cái nhìn trẻ con trên
khuôn mặt điển trai và đôi mắt anh đi lang thang trên khuôn mặt cô. Cô nhớ
trái tim mình lúc đó cũng đập những nhịp đập gấp gáp như lúc này.
"Rằng anh nói dối!", cô nhẹ nhàng nói.
"Anh?"
"Đúng, vì anh không mô tả gì về mình trong thư."
Cô lấy tay vuốt ve ngực anh. Nó cứng như đá cuội, và cô bắt đầu nghĩ,
những người đàn ông khác cũng sẽ như vậy sao? Cô nhanh chóng rút đầu
ngón tay lại, tự hỏi liệu có khó khăn không để kích thích anh hay mọi việc
sẽ cứ như thế này?
Ngực cô như thắt lại và chúng khiến cô nhói đau.
Một luồng cảm giác của sự kiêu hãnh chạy dọc người Karl khi anh nghe
từ cuối cùng trong lời nói của Anna. Cô đơn giản chỉ đang sờ soạng ngực
anh... ừm, cô có biết anh đang sung sướng thế nào không? Nhưng anh bỗng
cảm thấy tội lỗi với ý nghĩ của mình, anh nói bằng một chất giọng khàn
khàn, "Con người bên trong mới quan trọng."
"Cái gì mà bên trong mới quan trọng, những thứ khác cũng quan trọng
vậy?" Tay của Anna tiếp tục di chuyển nhiều, nhiều, nhiều hơn trên ngực
Karl.
"Những thứ khác là thứ gì?", anh khăng khăng hỏi.