ĐẮM SAY - Trang 236

với nhau, chạm vai nhau, hai bàn tay siết chặt khiến Anna dâng lên niềm
hạnh phúc vì cô biết Karl nhớ quê nhà đến nhường nào.

"Ông định cư ở đây luôn à?"

"Vâng, tôi và gia đình của tôi."

"Tôi cũng nghe những tiếng rìu khác nữa." Karl tìm ra hướng của âm

thanh đó.

"Vâng. Tôi và các con trai của tôi đang chặt cây để xây nhà."

Chất giọng Thụy Điển của Johansons khó nghe hơn giọng của Karl.

"Chúng tôi cũng đang xây nhà. Đây... đây là gia đình của tôi." Karl nhìn

sang phía xe kéo. "Đây là vợ tôi, Anna, và đây là em trai của tôi, James."

Ông Olaf Johansons, tay vẫn cầm chắc mũ, gật đầu liên tục, tiến đến bắt

tay họ trước khi đội mũ lên trở lại.

"Ồ! Katrene của tôi hẳn sẽ rất vui khi gặp mọi người! Cô ấy và các con

gái của chúng tôi, Kerstin và Nedda, thường hay nói 'Nếu như ở đây không
có láng giềng hay bạn bè thì sao?' Họ nghĩ họ sẽ chết vì cô đơn, cả ba người
họ. Làm sao một người có thể chết vì cô đơn trong một gia đình đông đúc
như gia đình của tôi được chứ?" Ông kết thúc câu nói với một tiếng cười hài
lòng.

"Gia đình của ông đông lắm sao?", Karl hỏi.

"Vâng tôi có ba người con trai đã trưởng thành và hai cô con gái tuổi

mới lớn, nhưng khá phổng phao và xinh đẹp. Chắc chắn, gia đình tôi cần
một căn nhà to."

Karl cười, vui đến phát cuồng trước tin tức đó.

"Đến đây nào, anh phải gặp Katrene và tụi nhỏ. Họ sẽ không thể nào tin

nổi tôi đem ai về nhà ăn tối đâu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.