ĐẮM SAY - Trang 317

Karl dừng tay và nhìn lại thằng bé. Đôi mắt anh cảm thấy cay cay,

James vẫn đứng đó, không di chuyển, không tiến đến chào hỏi anh. Karl
muốn nói nhưng lưỡi của anh như bị kẹt trong cuống họng. Cuối cùng, anh
chỉ khẽ giơ tay lên, một dấu hiệu của lời chào. Nhịp tim anh tăng nhanh khi
anh chờ đợi lời chào đáp lại từ phía cậu. Cuối cùng, James cũng bỏ hai tay
ra khỏi túi quần và khẽ giơ lên.

"Anh có thể có ai đó giúp đỡ để đưa số hàng này xuống xe không, em

trai?", Karl gọi.

Không nói lời nào, James đi về phía anh, nhìn đám bụi tung lên theo

từng bước cậu đi. Khi đến bên hông chiếc xe ngựa, cậu dừng lại, vẫn im
lặng.

Karl luống cuống bước xuống xe, "Anh sẽ đem lúa mì xuống đất".

"Tốt", James nói. Nhưng lời nói lại được thốt ra từ miệng với giọng

trầm trầm. "Tốt", cậu lặp lại, rõ ràng hơn lúc đầu.

"Chúng ta sẽ có rất nhiều bột mì cho mùa đông này." Karl nhớ lại anh đã

từng nói với cậu bé một lần rằng cậu chính là một miệng ăn khác cần phải
nuôi.

"Tốt."

"Đây là cửa sổ của ngôi nhà."

James gật đầu như muốn nói, vâng, em thấy rồi.

"Mọi việc ở đây vẫn ổn chứ?" Đôi mắt Karl hướng về phía ngôi nhà, sau

đó, quay lại nhìn khuôn mặt James.

"Vâng." Sau khi dừng lại một lát, cậu nói tiếp, "Bọn em đã nghĩ anh sẽ

quay về vào ngày hôm qua".

"Anh mất một ngày để xay bột. Nhà máy rất bận rộn và anh phải đợi

đến lượt mình." Có khi nào họ nghĩ mình không muốn về nhà không? Karl

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.