ĐẮM SAY - Trang 322

James mở tấm bìa cứng ra. Cậu nhảy khỏi xe và chạy băng qua sân, đôi

chân dài như nảy lên về phía ngôi nhà khi cậu reo lên, "Chị Anna! Chị
Anna! Anh Karl mua cho em một khẩu súng! Súng của em, của em đó, chị
Anna, súng của em!".

Karl chờ đợi bóng dáng cô xuất hiện ngoài cửa nhưng không thấy. Anh

vác trên vai một bao bột mì và đi thẳng về hướng đó sau khi cậu bé đã biến
mất vào trong nhà.

James đang rất sung sướng, nói to đến nỗi mà ở ngoài cũng có thể nghe

thấy, lặp đi lặp lại rằng Karl đã mua cho cậu một khẩu súng. Anna cũng tỏ
vẻ rất vui mừng cho em trai.

"Ồ, James, chị đã nói với em rồi, đúng không?" Từ phía sau bếp, cô đã

nhìn thấy cách Karl và James giảng hòa với nhau ở ngoài đó. Cô không cần
phải biết họ đã nói với nhau những gì. Chỉ cần nhìn thấy họ ôm chầm lấy
nhau là những tia nắng ấm áp đã tràn ngập trái tim cô.

Anna nhìn lên và thấy thân hình to lớn của Karl đang lấp kín khung cửa

và che hết cả ánh sáng phía sau đôi vai to rộng của mình. Một cảm giác dễ
chịu chảy nhè nhẹ khắp người cô. Trông anh giống như một vị thần tóc
vàng và to lớn, đang vác trên vai một bao bột mì, cơ bắp trên ngực anh căng
lên khi anh chần chừ dừng lại trước khi bước vào nhà.

Đột nhiên, cô cảm thấy e thẹn. Cô mong ước được áp người vào anh và

nói, "Ôm em đi, Karl", để cô có thể cảm nhận được cánh tay khỏe mạnh,
rám nắng của anh ôm cô vào lòng.

"Chào, Anna", anh lặng lẽ nói. Anh không biết mình đã nhớ cô nhiều

đến nhường nào, trái tim anh mách bảo rằng nó đã trống rỗng biết bao nhiêu
trong suốt hai ngày qua. Anh có thể thấy rằng cô cũng đang rất căng thẳng
và lo lắng.

Khi cô nói, giọng cô run lập cập, "Chào, Karl!". Cô tự hỏi chẳng lẽ anh

muốn đứng trước cửa như thế cả buổi tối hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.