ĐẮM SAY - Trang 94

chỉ còn là những đốm sáng đỏ. Nhưng anh vẫn còn việc phải làm, anh
không thể đi đâu khác ngoài chiếc giường. Anh đưa tay vuốt lại mái tóc.

Mắt cô như dán chặt vào ánh sáng yếu ớt nơi lò sưởi khi anh quay trở lại

chiếc giường, cởi quần áo ra và nằm xuống bên cạnh cô. Vỏ ngô cọ xát vào
nhau, kêu lạo xạo. Âm thanh đó từ từ được điều chỉnh theo trọng lượng của
anh và cô cảm nhận một mối đe dọa to lớn nếu quay mặt qua phía anh. Cô
ôm chặt vai để tránh điều đó sẽ xảy ra.

Họ nằm ngẩng mặt lên trần nhà và nhìn những thanh gỗ. Cuối cùng,

Karl quay mặt sang phía cô, nhìn cô và nói thầm, "Nhìn anh nào, Anna, khi
ngọn lửa vẫn còn chưa tắt".

Cô làm theo, mắt mở to và hơi sợ hãi, không nhớ ra đây đã là lần thứ

mấy cô có cảm giác này? Cô cố gắng nhìn vào khuôn mặt anh nhưng ký ức
về Saul McGiver chợt ùa về, khiến cô cảm thấy vừa kinh hãi vừa xấu hổ.

"Anh không nghĩ em cuối cùng cũng đã ở đây", Karl thì thầm. "Anh

muốn quên cái cách mà chúng ta đã bắt đầu gặp nhau. Anh muốn đối xử tốt
với em."

Cô run sợ đến nỗi không dám nuốt nước bọt, huống hồ là nói chuyện.

Anh tự hỏi liệu cô có nhận ra sự hỗn loạn trong anh? Anh thấy cô đặt bàn
tay lên ngực, vuốt nhè nhẹ trái tim đang đập thình thịch của anh.

Trái tim anh cũng đang nổi loạn như trái tim mình sao? Cô hoài nghi.

"Em còn trẻ lắm, Anna. Em chỉ mới mười bảy tuổi... không khác gì một

đứa trẻ, trong khi anh mong muốn một người phụ nữ."

"Mười bảy tuổi... là lớn rồi", cô thì thầm, ít căng thẳng hơn.

"Em biết mình đang nói gì không, Anna?" Anh tự hỏi liệu cô có hiểu

anh muốn nói gì.

Cô tự hỏi liệu cô đã hiểu anh muốn nói gì. Cô chỉ thấy cô cần phải nói

như vậy với người chồng đã đối xử rất tốt với mình. Cô biết nhiệm vụ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.