DẶM XANH - Trang 120

- Đập nó! - Harry Terwilliger gào lên. Anh ta vật lộn với Wharton, cố gắng
ngăn chặn sự việc trước khi chúng xảy ra, nhưng Wharton đã hất văng anh
ta và bây giờ Harry đang cố gắng đứng lên. - Percy, đập nó đi!
Nhưng Percy chỉ đứng trơ ra đó, dùi cui bằng gỗ hồ đào trong tay, mắt mở
to bằng đĩa đựng súp. Hắn ưa thích cây dùi cui khốn kiếp của mình, và bạn
sẽ nói đấy là cơ hội để sử dụng nó nếu hắn đã thèm khát như thế kể từ khi
đến trại giam Cold Mountain... nhưng bây giờ khi có dịp, hắn rét đến nỗi
không vồ lấy được cơ hội. Đây không phải là gã người Pháp nhỏ bé hoảng
hốt nào đó, cũng chẳng phải một gã da đen khổng lồ, kẻ gần như không biết
mình đang hiện hữu trong chính thân xác của mình, đây là một con quỷ
đang quay cuồng.
Tôi bước ra khỏi xà lim của Wharton, bỏ bìa kẹp hồ sơ xuống và rút khẩu
38 mm ra. Tôi đã quên hẳn căn bệnh nhiễm trùng đang đun sôi hạ bộ của
mình lần thứ hai trong ngày. Tôi không nghi ngờ câu chuyện những người
kia nói về bộ mặt trống rỗng và cặp mắt vô tri vô giác của Wharton khi họ
kể lại sau này, nhưng đấy không phải là thằng Wharton tôi nhìn thấy. Cái tôi
thấy là bộ mặt của một con vật - không phải một loài vật thông minh, nhưng
là một con thú đầy xảo quyệt... độc ác... và niềm vui. Phải. Nó đang làm
điều nó được sinh ra để làm. Nơi chốn và hoàn cảnh không quan trọng. Thứ
khác mà tôi thấy là khuôn mặt đỏ bừng, sưng phồng của Dean Stanton. Anh
ta đang chết trước mặt tôi. Wharton nhìn thấy khẩu súng và nó xoay Dean
về hướng mũi súng, để khi tôi phải bắn kẻ này thì trúng vào người kia. Từ
phía trên vai Dean, một con mắt xanh lấp lánh thách thức tôi bóp cò. Con
mắt kia của Wharton bị tóc Dean che khuất. Sau lưng họ tôi thấy Percy
đứng phân vân, dùi cui giơ lên nửa chừng. Thế rồi, lấp đầy khoảng trống ở
bậc cửa ra sân trại giam, là một phép lạ bằng xương bằng thịt: Brutus
Howell. Họ đã dọn xong phần thiết bị cuối cùng của bệnh xá, và anh ta đến
để xem ai muốn uống cà phê.
Anh ta lập tức hành động không chậm trễ một giây - xô Percy sang một
bên, với sức mạnh lung lay cả hàm răng, rút dùi cui của mình ra khỏi móc
đeo, giáng cật lực xuống ót Wharton bằng tất cả sức lực chứa trong cánh tay
phải đồ sộ. Một tiếp “bốp!” khô khốc - một âm thanh gần như trống rỗng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.