DẶM XANH - Trang 118

đi nhiều bằng việc lướt quanh quẩn... ông ấy luôn gọi người ta là “đồ trơ
tráo”... nói chuyện về bọn chỉ điểm... ông ấy thù ghét bọn chỉ điểm biết
bao...
Tôi bắt đầu run rẩy lần nữa mặc cho những nỗ lực lớn của mình. Tôi chịu,
không làm được.
- Tóc vàng. - Tôi thì thầm. - Tóc vàng rũ xuống. Tôi quan sát đến đoạn ông
ấy xô bà cụ ngồi xe lăn xuống một đoạn cầu thang, sau đó tôi tắt TV.
- Ông ấy làm anh nhớ lại Wharton?
- Ông ấy là Wharton. - Tôi đáp. - Bằng xương bằng thịt.
- Paul, - bà bắt đầu và dừng lại. Bà nhìn màn hình trống rỗng trên TV, rồi
nhìn lại tôi.
- Cái gì? - Tôi hỏi. - Cái gì vậy, Elaine? - Suy nghĩ, bà ấy sẽ bảo mình phải
ngưng viết về vụ đó. Rằng mình phải xé bỏ những trang đã viết cho đến lúc
này và ngưng từ đây.
Điều bà ấy nói là: Đừng để chuyện này chặn anh đứng lại.
Tôi trố mắt nhìn bà.
- Ngậm miệng lại nào Paul, anh sẽ nuốt phải một con ruồi.
- Xin lỗi. Chỉ là... phải...
- Anh nghĩ em sẽ nói anh nghe điều ngược lại, phải không?
- Phải.
Bà cầm tay tôi trong tay bà và cúi về phía trước, nhìn chăm chú vào cặp mắt
xanh của tôi bằng đôi mắt màu hạt dẻ của bà, con mắt trái hơi mờ vì lớp
màng liên kết của chứng đục tinh thể.
- Có thể em quá già và quá dễ vỡ để sống sót. - Bà nói. - Nhưng em không
quá già để suy nghĩ. Một vài đêm mất ngủ ở lứa tuổi chúng ta có là gì?
Thêm nữa, chuyện thấy ma trên TV có là gì? Anh sẽ nói với em đấy là hồn
ma duy nhất anh từng thấy chứ?
Tôi nghĩ về giám thị Moores, về Harry Terwilliger và Brutus Howell; tôi
nghĩ về mẹ tôi và về Janice, vợ tôi, người đã chết ở Alamaba. Tôi biết về
các hồn ma, đúng vậy.
- Không. - Tôi đáp. - Không phải hồn ma đầu tiên tôi từng thấy. Nhưng
Elaine này - đấy là một cú sốc. Bởi vì chính là nó, thằng nhóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.