DẶM XANH - Trang 116

đầu gối để cố gắng trấn áp những cơn run rẩy đang chạy qua người tôi như
một luồng gió mạnh. Tôi cảm thấy lạnh khắp người, ngoài trừ hạ bộ dường
như thiêu đốt bởi bóng ma căn bệnh nhiễm trùng đường tiểu vốn đã gây rắc
rối cho cuộc đời tôi vào mùa thu năm 1932 - mùa thu của John Coffey,
Percy Wetmore và ông Jingles, con chuột được thuần hóa.
Cũng là mùa thu của William Wharton nữa.
- Paul! - Elaine kêu lên, và hối hả đến với tôi, dù sao cũng chỉ hối hả ở mức
độ được những cái đinh rỉ sét và thủy tinh vụn trong hông bà cho phép. -
Paul, có chuyện gì không ổn?
- Tôi sẽ ổn. - Tôi trả lời, nhưng lời lẽ không thuyết phục lắm, chúng được
phát âm không đều, qua hàm răng muốn đánh lập cập. - Cứ để tôi yên một
hai phút, tôi sẽ khỏe như vâm ngay.
Bà ấy ngồi xuống bên tôi và vòng tay ôm quanh vai.
- Em chắc thế. - Bà nói. - Nhưng chuyện gì xảy ra nào? Vì Chúa, kìa Paul,
trông anh như vừa gặp ma vậy.
Tôi có gặp ma thật, tôi nghĩ và không nhận thức được cho đến khi mắt bà
mở rộng, mới biết là mình đã nói to điều đó ra.
- Không hẳn thế. - Tôi nói, và vỗ vào tay bà ấy. - Nhưng trong một phút,
Elaine - lạy Chúa!
- Có phải vì thời kì anh làm lính gác ở trại giam không? - Bà hỏi. - Thời kì
anh vẫn viết lại trong nhà kính ấy?
Tôi gật đầu.
- Tôi đã viết về phiên bản Dãy Xà Lim Tử Tội của chúng tôi.
- Em biết.
- Có điều chúng tôi gọi là Dặm Đường Xanh. Vì tấm lót sàn. Vào mùa thu
năm ba mươi hai, chúng tôi nhận một gã - chúng tôi nhận một gã hung bạo -
tên William Wharton. Nó thích nghĩ nó là Billy the Kid, thậm chí xăm hình
trên cánh tay. Chỉ là một thằng nhóc, nhưng nguy hiểm. Tôi vẫn còn nhớ
điều Curtis Anderson - anh ấy là phụ tá giám thị vào thời đó - đã viết về gã:
Điên rồ, hung bạo và tự kiêu về điều đó. Wharton mười chín tuổi và nó cóc
cần đời. Anh ấy gạch dưới câu đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.