DẶM XANH - Trang 166

trọng rõ rệt, rằng tôi có nghĩ thời tiết trái mùa như thế này liệu có phải là
dấu hiệu Ngày tận thế không. Tôi trả lời không biết chắc, nhưng chợt nảy
sinh ý nghĩ đây là Ngày tận thế của Eduard Delacroix, thế đấy. Phải, quả
đúng vậy.
Bill Dodge đang đứng ở cửa ra sân tập thể dục, uống cà phê và hút thuốc.
Anh ta nhìn quanh rồi nói:
- A, nhìn đây. Paul Edgecombe, vĩ đại như cuộc sống và xấu xí gấp đôi.
- Trong ngày thế nào, Billy?
- Tạm được.
- Delacroix?
- Tốt. Gã hình như hiểu là ngày mai, thế nhưng giống như gã không hiểu.
Anh biết phần lớn bọn họ phản ứng thế nào khi rốt cuộc đoạn kết đến với
họ.
Tôi gật đầu.
- Wharton?
Bill cười.
- Một diễn viên hài có hạng. Làm cho Jack Benny nghe như một giáo dân
Quaker. Nó bảo Rolfe Wettermark là nó đã ăn mứt dâu lấy ra từ trong lòng
vợ anh ấy.
- Rolfe nói sao?
- Rằng anh ấy chưa có vợ. Rằng chắc hẳn thằng Wharton đang nghĩ đến mẹ
nó.
Tôi cười và khó chịu. Câu chuyện thật sự buồn cười, theo một kiểu cách hạ
cấp. Và quả là thoải mái được cười mà không có cảm giác bị kẻ nào đó đốt
diêm ở tận dưới ruột. Bill cười với tôi, rồi đổ phần cà phê còn lại ra sân, lúc
ấy vắng người, trừ một ít tù nhân tín cẩn đang lê bước, hầu hết đã ở đây cả
ngàn năm gì đó.
Sấm ầm ì ở chốn xa xôi nào đó, và tia chớp tán nhiệt lóe sáng trên bầu trời
tối đen. Bill bồn chồn nhìn lên, tiếng cười lịm đi.
- Tuy nhiên, nói anh nghe nhé, - anh ta bảo, - tôi không thích thứ thời tiết
này. Có cảm giác chuyện gì đó sẽ xảy ra. Chuyện gì đó xấu xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.