DẶM XANH - Trang 247

Chương 27

Họ đi khỏi một lúc lâu và trong khi tôi thay quần áo để đi làm, nàng nắm
lấy tay tôi, xoay tôi quay lại và nhìn vào mắt tôi với vẻ mãnh liệt.
- Melinda phải không?
Tôi gật đầu.
- Anh có thể làm gì cho bà ấy không, Paul? Thật sự làm được điều gì đó cho
bà ấy, hay chỉ là mơ mộng nảy sinh vì những gì anh thấy đêm qua?
Tôi nghĩ đến đôi mắt, bàn tay của Coffey, và tình trạng thôi miên khi tôi
bước vào vì ý muốn của gã. Tôi nghĩ đến gã chìa tay ra nhận cái cơ thể gãy
gập, hấp hối của Jingles. “Trong lúc còn kịp” , gã đã nói thế. Và những thứ
màu đen quay cuồng rồi hóa trắng và biến mất.
- Anh nghĩ bọn anh có lẽ là cơ hội duy nhất bà ấy còn lại. - Rốt cuộc tôi nói
ra.
- Vậy hãy nắm lấy nó. - Nàng bảo trong khi gài khuy trước chiếc áo khoác
mùa thu mới của tôi. Nó đã nằm im trong tủ từ ngày sinh nhật của tôi hồi
đầu tháng Chín, nhưng đây chỉ là lần thứ ba hay bốn gì đó mà tôi thực sự
mặc nó. - Nắm lấy cơ hội đi!
Và nàng đẩy tôi ra cửa.
Đêm ấy tôi vào ca trực lúc sáu giờ hai mươi. Về nhiều mặt, đấy là đêm kì lạ
nhất trong toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi nghĩ vẫn còn ngửi được mùi thịt cháy
thoang thoảng, bám trong không khí. Chắc hẳn đó là một ảo giác vì những
cánh cửa bên ngoài, cả trong Khu lẫn nhà khi, đã được mở gần như suốt
ngày, và hai toán trực trước đã bỏ nhiều giờ chà rửa. Nhưng không thay đổi
được điều mũi tôi đang mách bảo, và tôi không nghĩ đã nuốt nổi bất cứ bữa
ăn nào, kể cả nỗi sợ hãi về buổi tối trước mặt.
Brutal đến Khu vào lúc sáu giờ bốn mươi lăm, Dean lúc mười giờ. Tôi đề
nghị Dean đến khu bệnh xá xem họ có bàn ủ nóng cho cái lưng của tôi
không, thứ mà sáng sớm hôm ấy dường như tôi đã căng ra để mang xác
Delacroix xuống đường hầm. Dean nói anh ta rất vui lòng thi hành. Tôi tin
anh ta định tặng tôi một cái nháy mắt, nhưng anh ta đã tự kiềm chế.
Harry đến lúc sáu giờ năm mươi bảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.