DẶM XANH - Trang 288

Bà ấy đứng lùi ra, ngửng lên trước mặt gã.
- Cảm ơn anh.
- Có gì đâu, thưa bà.
Bà quay về phía Hal và bước đến chỗ ông ấy. Ông quàng tay ôm bà.
- Paul. - Har gọi. Anh ta chìa cổ tay phải cho tôi nhìn, vỗ vào mặt đồng hồ.
Sắp đến ba giờ. Trời sẽ bắt đầu sáng vào bốn giờ ba mươi phút. Nếu muốn
đưa Coffey kịp trở lại Cold Mountain trước đó, chúng tôi phải đi sớm. Và
tôi muốn đưa gã trở về. Một phần vì chuyện này còn kéo dài thì cơ hội thoát
hiểm càng ít đi, vâng, tất nhiên. Nhưng tôi cũng muốn John ở nơi mà tôi có
thể gọi bác sĩ khám bệnh cho gã một cách hợp pháp, nếu cần. Nhìn gã, tôi
nghĩ có lẽ cần thật.
Vợ chồng Moores ngồi trên thành giường, vòng tay ôm nhau. Tôi định yêu
cầu Hal ra phòng khách để nói riêng một lời, rồi nhận thấy có hỏi đến khi
bò về chuồng ông ấy cũng không nhúc nhích khỏi chỗ của mình. Có thể ông
ấy sẽ rời mắt khỏi bà ấy - ít nhất cũng trong vài giây - khi mặt trời lên
nhưng giờ thì không.
- Hal. - Tôi nói. - Chúng tôi phải về.
Ông ấy gật đầu, không nhìn tôi. Ông đang mải quan sát sắc diện trên má,
đường cong tự nhiên của môi và màu đen mới trên tóc vợ mình.
Tôi vỗ vai ông, đủ mạnh để lôi kéo sự chú ý, ít nhất là một lúc.
- Hal, chúng tôi chưa bao giờ đến đây.
- Cái gì?
- Chúng tôi chưa bao giờ đến đây. - Tôi trả lời. - Chúng ta sẽ nói chuyện
sau, bây giờ ông chỉ cần biết như vậy. Chúng tôi chưa bao giờ đến đây.
- Vâng, được rồi... - Ông cố buộc bản thân tập trung vào tôi bằng một thứ rõ
rệt là một nỗ lực. - Anh đã đem gã ra ngoài. Anh có thể đưa gã trở vào trong
chứ?
- Tôi nghĩ được. Có thể. Nhưng chúng tôi phải đi.
- Sao anh biết gã làm được như thế này? - Rồi ông lắc đầu, như thể tự xác
nhận rằng câu hỏi đặt ra chưa đúng lúc. - Paul... cảm ơn anh.
- Đừng cảm ơn tôi. - Tôi từ chối. - Hãy cảm ơn John.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.