DẶM XANH - Trang 287

tường như một đứa trẻ phạm lỗi bị phạt. Gã vẫn còn ho hen với những cơn
co thắt nhưng chúng có vẻ đang dịu đi.
- John. - Tôi nói. - Quay lại đi, Bự Con, hãy nhìn quý bà này.
Gã chậm chạp quay lại. Gương mặt gã vẫn còn sắc xám tro, nhìn gã già đi
mười tuổi, như thể một con người mạnh mẽ sau cùng đã thua một trận chiến
lâu dài trước sự tàn phá. Mắt gã nhìn xuống đôi dép nhà tù, nhìn gã như
đang mong có một chiếc nón để vặn vẹo.
- Anh là ai? - Bà ấy hỏi lần nữa. - Anh tên gì?
- John Coffey, thưa bà. - Gã nói và bà đáp lại ngay. - Nhưng không đánh
vần giống như thứ nước uống.
Hal cựa quậy bên cạnh vợ. Bà cảm nhận, vỗ vào tay ông kinh ngạc. - Tôi
mơ thấy anh lang thang trong bóng tối và tôi cũng thế. Chúng ta gặp nhau.
John Coffey không nói gì.
- Chúng ra gặp nhau trong bóng tối. - Bà nói. - Đứng dậy đi Hal. Anh dồn
em kẹt cứng trong này.
Ông đứng lên và nhìn bà dở tấm vải đắp với vẻ nghi hoặc.
- Melly, em không thể...
- Đừng dở hơi. - Bà đáp lại và tung chân ra. - Dĩ nhiên em có thể. - Bà vuốt
lại nếp áo ngủ, vươn vai rồi đứng dậy.
- Lạy Chúa. - Hal thì thào. - Chúa kính yêu trên Trời của con, nhìn bà ấy
kìa.
Bà tiến đến John Coffey. Brutal đứng cách xa, nét kính sợ hiện trên mặt. Bà
khập khiễng trong bước đi đầu tiên, không làm gì hơn ngoài sự ưu ái cho
chân phải trong bước thứ hai, nhưng rồi điều đó cũng tan biến. Tôi nhớ lại
Brutal đưa cái ống chỉ màu mè cho Delacroix và nói:
- Ném đi - tôi muốn xem nó chạy ra sao. - Lúc ấy ông Jingles đã khập
khiễng nhưng vào đêm sau, đêm Delacroix bước trên Dặm Đường Xanh,
con chuột hoàn toàn bình thường.
Melly vòng tay quanh người John, ôm chặt gã. Coffey đứng đó một lúc, để
yên cho bà ôm, sau đó gã giơ một tay lên vuốt đỉnh đầu bà. Gã làm như thế
với một vẻ dịu dàng vô tận. Khuôn mặt gã vẫn còn xám xịt. Tôi nghĩ nhìn
gã thật bệnh hoạn khủng khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.