DẶM XANH - Trang 291

Chương 32

Tôi trở về với Harry trên xe và quá đỗi vui mừng được ra ngoài. Máy sưởi
đã hỏng nhưng ít nhất chúng tôi cũng được hưởng khí trời. Chúng tôi đi
được khoảng mười dặm thì Harry nhìn thấy một khúc quanh và rẽ vào trong
đấy.
- Gì thế? - Tôi hỏi. - Một phương hướng sao? - Trong tâm trí tôi, vấn đề có
thể là điều đó hoặc bất cứ điều gì; từng bộ phận của đầu máy và thanh
chuyền động của chiếc Farmall nghe như ở trên bờ vực của sai lầm chết
người hoặc hoàn toàn đầu hàng con ma.
- Không. - Harry trả lời, giọng nghe như biết lỗi. - Tôi phải đi xả, vậy thôi.
Mắc tè quá.
Hóa ra tất cả chúng tôi đều làm thế, trừ John. Khi Brutal hỏi gã muốn xuống
xe giúp chúng tôi tưới cây không, gã chỉ lắc đầu mà không ngước nhìn. Gã
đang dựa vào thành xe, đắp một tấm chăn quân đội lên vai như loại khăn
choàng của dân Mễ. Tôi không đọc được gì trên nước da của gã nhưng có
thể nghe tiếng thở - khô khốc và thô nhám, giống như gió thổi qua đụn rơm.
Tôi không thích điều đó.
Tôi chui vào một bụi liễu, cởi nút quần và để mặc. Tôi vẫn còn đủ gần gũi
với chứng nhiễm trùng đường tiểu để hội chứng lãng quên chưa hoàn toàn
làm chủ và đơn giản là tôi khoan khoái được tè mà không cần phải gào thét.
Tôi đứng đó, xả sạch nước thải và nhìn lên mặt trăng; hầu như không nhận
ra Brutal đang đứng bên cạnh và cũng làm việc như tôi, cho đến khi anh ta
khẽ nói:
- Gã sẽ không bao giờ ngồi vào già Sparky.
Tôi nhìn Brutal, ngạc nhiên và hơi sợ giọng nói khẳng định khẽ khàng của
anh ta.
- Ý cậu là gì?
- Ý tôi nói vì lí do nào đó, gã đã nuốt thứ sâu bọ kia thay vì nhả ra ngoài
như đã làm trước kia. Có thể mất một tuần - gã quá sức to lớn và mạnh mẽ -
nhưng tôi cá là nhanh hơn. Một trong số chúng ta đi tuần và sẽ thấy gã nằm
chết cứng như đá trên sạp ngủ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.