DẶM XANH - Trang 316

năm 1944. Mười bảy bệnh nhân nội trú chết trong đám cháy nhưng không
có Percy trong số đó. Vẫn câm nín và vô hồn trong mọi khía cạnh - từ ngữ
để mô tả tình trạng này là giảm trương lực - hắn được một bảo vệ đưa ra
ngoài trước khi lửa lan đến khu hắn ở. Hắn chuyển đến một bệnh viện tâm
thần khác - tôi không nhớ tên, dù sao tôi cho là không quan trọng - rồi chết
năm 1965. Theo như tôi biết, lần cuối cùng hắn nói là lúc hắn bảo chúng tôi
có thể bấm giờ ra cho hắn khi về... trừ khi chúng tôi muốn giải thích tại sao
hắn bỏ về sớm.
Điều mỉa mai là chúng tôi không bao giờ phải giải thích nhiều. Percy đã hóa
điên và bắn chết William Wharton. Chúng tôi khai báo như thế và theo như
diễn tiến thì từng chữ một đều là sự thật. Khi Anderson hỏi Brutal thái độ
của Percy ra sao trước khi nổ súng và Brutal trả lời bằng một từ - “Yên
lặng” - tôi đã kinh hoàng trong một thoáng vì cảm thấy sắp bật cười. Bởi vì
điều đó cũng đúng. Percy đã yên lặng, vì trong hầu hết thời gian ca trực hắn
bị mẩu băng dính dán miệng, điều tốt nhất hắn có thể làm là...
Curtis giữ Percy ở lại đến tám giờ, Percy câm nín như biểu tượng của cửa
hàng thuốc hút nhưng quái dị hơn nhiều. Lúc ấy Hal đã đến, vẻ trầm trọng
nhưng đầy năng lực, sẵn sàng leo trở lên yên ngựa. Curtis Anderson để cho
ông ấy nắm lấy trách nhiệm với một tiếng thở phào mà chúng tôi gần như
nghe rõ. Con người già nua ngơ ngác đã tan biến; đích thân viên Giám thị
sải bước đến chỗ Percy, đôi bàn tay to lớn nắm lấy vai hắn, lắc mạnh.
- Con trai! - Ông ấy thét vào bộ mặt vô hồn của Percy - một bộ mặt đã bắt
đầu mềm nhũn như sáp, tôi nghĩ thế. - Con trai! Cậu nghe tôi nói không?
Nếu nghe thì nói đi! Tôi muôn biết chuyện gì đã xảy ra!
Không có gì từ phía Percy, tất nhiên. Anderson muốn kéo Giám thị sang
một bên, thảo luận về cách họ sẽ đối phó - vụ này là một scandal chính trị
sôi bỏng, nếu đã từng có một vụ như thế - nhưng Moores gạt đi, ít nhất là
trong giai đoạn trước mắt, và lôi tôi xuống Dặm Đường Xanh. John Coffey
đang nằm trên sạp, quay mặt vào tường, đôi chân đong đưa kì quặc như
thường lệ. Có vẻ gã đang ngủ và có lẽ thế... nhưng bản chất gã không phải
luôn luôn đúng như vẻ bề ngoài, như chúng tôi đã phát hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.