DẶM XANH - Trang 317

- Sự kiện xảy ra ở nhà tôi có liên can gì đến điều xảy ra ở đây khi anh trở về
không? - Moores khẽ giọng hỏi. - Tôi sẽ bao che cho anh tối đa trong quyền
hạn, thậm chí nếu có nghĩa là hi sinh cả việc làm của tôi, nhưng tôi cần phải
biết.
Tôi lắc đầu. Khi nói, tôi cũng giữ giọng thấp. Lúc này có gần một tá lính
gác quanh quẩn ở đầu lối đi. Một lính gác khác đang chụp ảnh Wharton
trong xà lim. Curtis Anderson đã quay lại để chứng kiến và trước mắt chỉ có
Brutal đang nhìn chúng tôi.
- Không, thưa sếp. Chúng tôi đưa John về xà lim như ông thấy đấy, rồi thả
Percy ra khỏi phòng kỉ luật, nơi chúng tôi nhốt hắn vì sự an toàn. Tôi tưởng
hắn sẽ đùng đùng nổi giận nhưng không phải. Hắn chỉ đòi lại súng và dùi
cui. Hắn không nói gì khác, chỉ bỏ đi lên hành lang. Thế rồi khi đến cửa xà
lim của Wharton, hắn rút súng ra bắn.
- Anh nghĩ chuyện bị nhốt trong phòng kỉ luật... ảnh hưởng đến tâm trí hắn
không?
- Không, thưa sếp.
- Anh có nhốt hắn vào áo đai không?
- Không, thưa sếp. Không cần.
- Hắn im lặng? Không vùng vẫy?
- Không vùng vẫy.
- Kể cả khi hắn thấy anh có ý nhốt hắn vào phòng kỉ luật, hắn vẫn im lặng
và không vùng vẫy.
- Đúng vậy. - Tôi cảm thấy ao ước muốn thêu dệt câu chuyện - cho Percy ít
nhất một hoặc hai dòng - rồi chinh phục nó. Đơn giản hơn thì tốt hơn, tôi
biết. - Không có ồn ào. Hắn lẳng lặng bước đến góc phòng rồi ngồi xuống.
- Lúc ấy hắn không nói gì đến Wharton?
- Không, thưa sếp.
- Cũng không nói gì về Coffey?
Tôi lắc đầu.
- Có thể nào Percy đã để bụng rình Wharton? Hắn có thù hằn gì với thằng
nhóc không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.