DẶM XANH - Trang 357

- Giết nó hai lần đi các anh - Marjorie Detterick đột nhiên gào lên. Cái
giọng the thé ngắc ngứ của cô ta nghe giống như tiếng tát tai. John co rúm
vào người tôi và rên rỉ. - Các anh hãy giết thằng cưỡng dâm trẻ em đó hai
lần, thế mới là tốt! - Klaus vẫn có vẻ như người nằm mơ sực tỉnh, kéo cô ta
sát vào vai. Cô ta bắt đầu bật khóc.
Tôi mất tinh thần khi nhìn thấy Harry Terwilliger cũng đang khóc. Đến lúc
này chưa nhân chứng nào nhìn thấy nước mắt của anh ta - anh ta quay lưng
về phía họ - nhưng anh ta đang khóc, đúng vậy. Thế nhưng chúng tôi làm gì
được? Ý tôi nói là ngoài việc tiếp tục?
Brutal và tôi xoay John quay lại. Brutal ấn vào một bên vai gã đàn ông đồ
sộ và John ngồi xuống. Gã bấu chặt vào tay ghế rộng bằng gỗ sồi của
Sparky, đảo mắt qua lại, lưỡi thè ra liếm ướt một góc môi, rồi góc bên kia.
Harry và tôi quỳ xuống. Ngày hôm trước chúng tôi đã cho một tù nhân tin
cẩn hàn tạm thời những mối nối cơ động vào ổ khóa kẹp ở ghế, vì cổ chân
của John Coffey to gần bằng bắp chân một người bình thường. Tuy nhiên
tôi đã có một thoáng ác mộng khi nghĩ rằng chúng vẫn còn hẹp, và chúng
tôi sẽ phải áp giải gã trở về xà lim trong khi Sam Broderick, trưởng xưởng
sản xuất thời đó, được đi tìm để hàn thêm mối nối. Tôi hết sức đẩy mạnh
một cú cuối cùng bằng cườm tay và ổ khóa bên phía tôi đóng vào. Chân
John co giật, gã thở hổn hển. Tôi đã làm chân gã bị kẹp.
- Xin lỗi John. - Tôi thì thào và liếc nhìn Harry. Anh ta đã dễ dàng đóng
khóa (hoặc vì phần nối bên anh ta hơi rộng hơn hoặc bắp chân phải John
hơi nhỏ hơn) nhưng đang nhìn kết quả của mình với nét biểu hiện nghi ngờ.
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu lí do: những khóa kẹp cải tiến có nét đói ăn, hàm
của chúng dường như há ra giống hàm cá sấu.
- Sẽ ổn thỏa thôi. - Tôi trấn an, hi vọng giọng nói có sức thuyết phục... và
tôi đang nói sự thật. - Lau mặt đi, Harry.
Anh ta quẹt tay qua mặt, lau nước mắt trên má và mồ hôi trên trán. Chúng
tôi quay lại. Homer Cribus, nãy giờ mải to tiếng nói chuyện với người ngồi
bên cạnh, nín lặng. Đã gần đến giờ.
Brutal đã kẹp được một cổ tay John, Dean kẹp tay kia. Nhìn qua vai Dean,
tôi thấy vị bác sĩ, vẫn kín đáo như bao giờ, đứng dựa vào tường với cái túi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.