DẶM XANH - Trang 57

Anh ta chăm chú nhìn để biết chắc tôi không nói bãi bôi với anh ta, rồi gật
đầu như thể vấn đề đã được giải quyết. Gió đã lại nổi lên, lần này đủ mạnh
để lay các thanh rui mè kêu răng rắc rồi dịu xuống, và cả hai chúng tôi bồn
chồn nhìn quanh các bức tường lót nệm. Tôi nghĩ trong một thoáng chúng
tôi nghe được William Wharton - không phải Billy the Kid, không phải gã,
gã đã là “Wild Bill” đối với chúng tôi từ ngày đầu đến Khu - la hét và cười
cợt, lên án chúng tôi thích thú khi trừ khử gã, đe dọa chúng tôi sẽ không bao
giờ quên được gã. Về những điểm đó thì gã nói đúng.
Về điều mà Brutal và tôi đồng ý vào cái đêm trong phòng kỉ luật, sự việc
diễn ra đúng như vậy. Gần như chúng tôi đã có lời thề trang trọng trên
những mẩu gỗ được tô màu. Cả hai chúng tôi không bao giờ tham gia vào
việc hành hình nữa. John Coffey là vụ cuối cùng.
Nhà dưỡng lão, nơi tôi đang gạch ngang một nhúm chữ “t” và chấm lên đầu
một mớ lộn xộn những chữ “i” cuối cùng, được gọi là Georgia Pines. Nó
cách Atlanta khoảng sáu mươi dặm và cách xa cuộc đời khoảng hai trăm
năm ánh sáng như hầu hết mọi người, cứ cho là những người dưới tám
mươi tuổi - trải qua cuộc sống. Bạn nào đang đọc tập truyện này hẳn muốn
cẩn thận biết chắc không có một nơi chốn như thế chờ đợi mình trong tương
lai. Nó không phải là một nơi chốn độc ác, phần lớn thì không; có truyền
hình cáp, thức ăn ngon, nhưng theo cách của nó, cũng độc bằng một chai
thuốc độc ở Khu E tại Cold Mountain dạo nào.
Ở đây có một kẻ gợi tôi nhớ lại một chút về Percy Wetmore, kẻ đã có việc
làm trên Dặm Đường Xanh nhờ có họ hàng với Thống đốc tiểu bang. Tôi
nghi ngờ việc tay này có họ hàng với nhân vật quan trọng nào đó, mặc dù
hắn làm ra vẻ như thế. Brad Dolan là tên hắn. Hắn luôn chải đầu, giống như
Percy, và luôn luôn nhét thứ gì đó để đọc trong túi quần sau. Với Percy là
những tạp chí như Argosy và Men’s Adventure; với Brad thì những quyển
sách bỏ túi rẻ tiền gọi là “Những Câu Chuyện Tếu Thô Tục và Bệnh Hoạn”.
Hắn luôn luôn hỏi mọi người vì sao gã người Pháp băng qua đường hoặc
cần bao nhiêu người Ba Lan để gắn một cái bóng đèn, hoặc trong một đám
tang ở khu Harlem có bao nhiêu đạo tì. Giống như Percy, Brad là một gã
đần độn vốn nghĩ rằng không có gì vui nhộn, trừ khi nó là điều tầm thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.