DẶM XANH - Trang 85

Tôi đang nói tôi không hình dung nổi phải ôn ngược dòng thời gian theo
thứ tự bao xa để kể bạn nghe về John Coffey, hoặc tôi phải bỏ mặc gã trong
xà lim bao lâu, một con người khổng lồ đến mức bàn chân gã không chỉ thò
ra khỏi mép sạp ngủ, mà còn thòng xuống tận sàn nhà. Tôi không muốn bạn
quên gã, được chứ? Tôi muốn bạn thấy gã ở đó, đang nhìn lên trần xà lim,
khóc những giọt nước mắt thầm lặng, hoặc lấy tay che mặt. Tôi muốn bạn
nghe được gã, những tiếng thở dài run rẩy như tiếng nức nở của gã, thỉnh
thoảng là một tiếng rên đẫm nước mắt. Những thứ này không phải là âm
thanh của nỗi thống khổ và ân hận mà đôi khi chúng ta nghe được ở Khu E,
những tiếng thét chói tai chứa đựng những mảnh vụn ăn năn; như đôi mắt
ướt của gã chẳng hạn, bằng cách nào đó đã tách ra khỏi cơn đau đớn mà
chúng ta từng đối phó. Mặt nào đó - tôi biết điều này nghe rất điên rồ, tất
nhiên tôi biết, nhưng nếu bạn không thể nói ra điều con tim bạn cảm nhận là
sự thật thì tập truyện dài này sẽ không có ý nghĩa - mặc nào đó nó như thể
nỗi buồn cho toàn bộ cái thế giới mà gã cảm nhận, một điều gì đó quá to tát
không bao giờ có thể hoàn toàn an ủi. Thỉnh thoảng tôi ngồi nói chuyện với
gã, như tôi vẫn làm với tất cả bọn họ - nói chuyện là công việc to tát nhất,
quan trọng nhất của chúng tôi, tôi tin đã nói như thế - và tôi cố gắng an ủi
gã. Tôi không cảm thấy mình đã từng làm thế, và một phần tâm hồn tôi vui
sướng khi gã chịu đau khổ, bạn biết đấy. Cảm thấy gã đáng phải chịu đau
khổ. Đôi lúc thậm chí tôi còn nghĩ đến việc gọi điện cho Thống đốc và đề
nghị hoãn thi hành án. “Chúng ta chưa nên nướng gã, - tôi sẽ nói. - Tội lỗi
vẫn còn làm gã rất đau đớn, cắn rứt gã rất nhiều, quằn quại trong ruột gã
như mũi kim bén ngót. Hãy cho gã thêm chín mươi ngày nữa, thưa ngài.
Hãy để gã tiếp tục làm cho chính gã điều chúng ta không làm được”.
Gã John Coffey đó, tôi muốn bạn gạt sang một bên tâm trí trong khi tôi làm
xong việc theo kịp nơi tôi bắt đầu - cái gã John Coffey nằm trên sạp, cái gã
John Coffey sợ bóng tối có lẽ vì lí do chính đáng, bởi trong bóng tối chẳng
phải có hai bóng dáng với mái tóc quăn - không còn là bé gái nữa mà là ác
thần báo thù - đang chờ gã hay sao? Cái gã John Coffey với đôi mắt luôn
trào lệ, giống như máu tuôn ra từ một vết thương không bao giờ lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.