ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 122

bóng cao ráo của cha nàng, tướng người ngạo nghễ của chồng nàng
và vẻ phiền muộn của chính nàng.

Bất ngờ, một tiếng xì xào lớn ập vào phố. Tiếng la hét lặp đi

lặp lại của binh lính, lính gác, nô lệ và người hầu ập đến tai Bà Mẹ
Trẻ đang vẽ:

- Đại nhân đã chiến thắng, đang trên đường trở về. Hãy chuẩn

bị đón tiếp ngài!

Từ phòng ngủ đến cổng vào, từng cánh cửa nối tiếp nhau rộng

mở. Nhạc và tiếng hò hét nổi lên. Tòa thành trong cơn cực hỷ, toàn
bộ dân chúng hô to tên chồng nàng, người chiến thắng trong cuộc
chiến chống kẻ soán ngôi Hoàn Huyền.

Mặt đất rung lên. Nàng có cảm giác như một đoàn quân vừa ùa

vào dinh thự của mình. Chồng nàng, nóng lòng được gặp vợ, đã
phóng ngựa đến thẳng chỗ nàng.

- Ta sẽ đi ngay lập tức, - chàng hét lên ngay khi thấy nàng. - Hoàn

Huyền đã chết nhưng lũ thân cận của hắn vẫn đang bắt Hoàng
đế làm con tin ở sâu trong vùng Tây Nam. Ta phải quay lại đó!
Trong khi chờ đợi, ta muốn có một đứa con trai. Ta phải có một đứa
con trai!

Con ngựa đen của tướng Lưu giậm chân trong chuồng. Nó bồn

chồn gõ cộc cộc xuống mặt đất rồi đạp vào cửa chuồng bằng bộ
vó chân sau. Cuồng Phong ghét sự yên tĩnh, sự ngơi nghỉ, ghét
những cọng rơm khô. Nó không thích đứng không có bộ yên cương và
không có sức nặng của người ngồi trên đó. Nó ghét bị gỡ mất tấm
mặt nạ bằng đồng. Không có đồ trang sức màu tía đội trên đầu,
nó thấy mình rất tệ. Nó sợ trại huấn luyện, nơi người ta bắt nó
chạy vòng vòng phát chán và sợ cái chuồng được những người lính
trẻ chưa ra trận lần nào quét sạch sẽ mỗi ngày. Sự chiều chuộng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.