ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 215

Chàng ra khỏi nhà. Các vì sao khảm trên nền trời xanh tối đang

nhấp nháy, sao Bắc Đẩu cho biết trời sắp sáng. Chàng khép cửa
lại. Sư phụ và chàng không bao giờ khóa cửa. Thường thường, họ
thấy những con vật lang thang vào lục lọi trong nhà. Họ chưa từng
thấy trộm. Những người hàng xóm luôn giúp đỡ họ và canh chừng
đồ đạc cho nhau. Nhưng ngôi làng nghèo đến mức những tên trộm
cũng né tránh vì sợ cái nghèo sẽ bám vào chúng. Thẩm Phong chớm
đi ra vườn rồi bỗng ngập ngừng. Chàng quay trở vào nhà. Tay chàng
sờ vào tấm gỗ nắp quan tài mà chàng đã đặt dưới giường để làm nó
sống lại. Chàng đẩy nó chạm vào tường rồi phủ rơm lên nó. An tâm
rồi chàng lại đi ra, đi vài bước, ngừng lại, rồi lại đi vào. Chàng ném
những đống cỏ khô vào bếp rồi thổi than hồng. Những tia lửa
dợm cháy lên. Chàng lôi tấm gỗ ra rồi vuốt ve bằng đầu ngón
tay. Sợ nó bị chuột gặm khi chàng đi vắng, chàng mang nó vào góc.
Chàng leo lên cối xay, kéo nó qua xà rồi giấu nó trong đống lá tre
làm mái nhà.

Bên ngoài, trời đã sáng báo hiệu một ngày đầy nắng. Thẩm

Phong chạy men theo sườn núi xuống làng. Mặt trời chói lòa che cả
đường chân trời, quét qua những cánh đồng và cây cối, bắt được
chàng giữa con đường mòn và chìa tay ra với chàng. Những tia sáng
ấm áp của nó đè lên vai người thợ đàn làm chàng bất động. Thẩm
Phong ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu bầu không khí buổi sớm. Mặt
trời chui vào hốc mũi chàng rồi nhấn chìm tim phổi chàng. Đến
khi ánh sáng tràn ngập khắp tay chân, chàng lại đi tiếp.

Khi vào sâu trong rừng, con đường mòn tẽ ra thành nhiều nhánh

rồi biến mất. Một vài con đường không dẫn đến đâu cả, một số
khác chạy về phía hồ, một số khác quanh co lên núi và số khác
nữa khúc khuỷu chạy vòng vòng trong cánh rừng đến vô tận. Chỉ
một nhánh duy nhất đến được sông Dương Tử và thành Kinh Châu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.