ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 217

đồng tiền tang ma bằng giấy mà người sống đốt dâng lên người
chết.

Hàng nghìn mảnh vàng! Ai đã tạo ra những đồng tiền có lỗ

vuông ở giữa để xâu chỉ qua? Những người giàu xâu chúng vào sợi dây
da và đặt trên bàn tính của những thương nhân làm chúng kêu lách
cách. Còn người nghèo tích góp chúng trong một cái túi dài và phẳng,
chỉ lấy từng xu ra sau khi đã đếm kĩ lưỡng và vuốt ve chúng. Trước
khi trả, họ đếm lại một lần nữa như thể khi bị vùi trong túi, chúng
có thể sinh ra con đàn cháu đống.

Khi sư phụ có tiền, ông gói chúng lại trong chiếc khăn mà ông

vụng về thắt bốn góc lại. Ông đến gần Thẩm Phong, khuôn mặt
rạng ngời, đôi mắt lấp lánh vui như trẻ con. Ông tháo nút ra làm
những đồng tiền rơi xuống.

- Cầm lấy! - Ông nói với Thẩm Phong. - Chúng ta sẽ trả một bữa

ăn thật ngon!

Một bữa ăn thật ngon! Với Thẩm Phong, vốn quen rỗng ruột,

điều đó có nghĩa là một cái đĩa đang bốc khói đầy thịt, cơm trắng
ăn tùy thích và rượu chảy dọc theo cuống họng làm đầu óc quay
cuồng. Bạc có mùi của những món đầy gia vị, cái nóng của canh
đang sôi, vị bánh mì nhân thịt, bánh bao chiên trong dầu và trên
hết là miệng ngoạm vào đùi cừu, sườn heo làm quên đi tất cả những
buồn bực trong quá khứ và những nỗi lo toan cho ngày mai đến
gần.

Với tấm gỗ nắp quan tài, chàng sẽ làm giả một cây đàn cổ cầm

của nàng Sái Văn Cơ. Cùng với nó, tiền sẽ từ trên trời rớt xuống như
mưa mặt trời hoặc như một thác tiền tang ma. Tay che đầu, Thẩm
Phong nhảy múa. Quanh chàng, những cây trẩu, cây đồng, cây tần
bì, cây dẻ, cây thích, cây keo ngắm nhìn. Khu rừng giống như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.