ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 219

- Ta có ý hay hơn!

Y vỗ vai Thẩm Phong, cặp cằm chẻ đung đưa.

- Hai cây đàn! Ta muốn hai cây đàn của nàng Sái Văn Cơ!

Thẩm Phong bối rối không biết phải cười hay cúi lạy.

Lưu Bé Bự đứng lên rồi biến mất sau bức rèm gió làm những

chiếc vòng ngọc thạch móc trên thắt lưng kêu leng keng. Y trở lại
rồi ném vào tay Thẩm Phong một túi nhỏ nhưng nặng trịch.

- Mở ra, mở ra! - Y thúc giục.

Những tia lửa tối tăm cháy lên trong mắt y.

Thẩm Phong kéo sợi dây thắt rồi đổ ra lòng bàn tay: tám mẩu

vàng. Lưu Bé Bự hét lên:

- Thù lao đó, Thẩm Phong! Hãy đi mua một thân cây to rồi chẻ

làm đôi. Ta muốn hai cây đàn giống hệt nhau, cậu nghe không? Hai
cây đàn của nàng Sái Văn Cơ!

Thẩm Phong đưa những mẩu kim loại lên nhìn, không tin vào

mắt mình nữa. Đó là vàng hả? Cổ chàng nghẹn lại. Tai chàng lùng
bùng. Cả đời chàng chưa bao giờ đụng vào vàng. Chàng chưa bao giờ
dám tưởng tượng mình có thể cầm chúng trong tay. Một cảm giác
khoan khoái lẫn sợ hãi bắt lấy chàng. Những ý nghĩ, giống như
một tổ chim bị kinh hãi, lướt qua đầu óc chàng. Nắp quan tài đủ để
làm một cây đàn, nhưng để làm hai cây phải quay trở lại hầm mộ và
dỡ cỗ quan tài ra. Dù nghĩa địa là nơi vắng vẻ nhất trong chùa
nhưng nó luôn luôn là nơi nguy hiểm… Ngược lại, với vàng của Lưu Bé
Bự, chàng có thể tìm được một tấm gỗ đủ tuổi ở chợ… Nhưng Chu
Bảo cần tiền để thoát khỏi vương quốc cùng với người nữ tu càng
nhanh càng tốt. Nếu chàng đưa cho nó những đồng vàng, chàng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.