ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 265

hồn cây cối, hay đất đá bị sét đánh chết, hay là một con cáo tinh
ranh và có khả năng hóa thân, ta đã biến ta thành phụ nữ để nàng
đừng trốn tránh ta rồi. Ta là ta. Ta là người sống bên kia sườn núi.
Hãy nhìn ta! Hãy nhìn ta!

Nàng nhắm mắt.

- Ta là người phàm, - chàng nện vào tai nàng. - Ta sẽ biến nàng

thành cây đàn cổ cầm đẹp nhất của ta. Ngày ngày nàng sẽ ở cùng
ta. Từ bây giờ, chúng ta sẽ đi cùng nhau qua các mùa màng. Hãy mở
mắt ra, hãy nhìn ta!

Nàng vẫn nhắm mắt.

Chàng bướng bỉnh:

- Ta từ xa đến để cướp nàng đi.

Chàng quấn lấy nàng. Nàng nghiến răng không dám thở.

Chàng rít lên:

- Vì nàng là vợ ta.

Nàng cảm thấy lòng mình bị xé toạc. Một nỗi đau khi xưa từng bị

xóa bỏ, kìm hãm bỗng xâm chiếm lấy nàng đến tận đầu ngón tay.

- Khi tuyết rơi, mặt đất sẽ trắng xóa rồi người ta chẳng phân

biệt được đâu là tuyết, đâu là mây. Hãy đến với ta, đi vào trong ta.
Chúng ta sẽ đi xem tuyết.

Tuyết, hằng hà vô số những cánh bướm trắng, quay quanh

nàng rồi rơi lên nàng. Nàng run rẩy vui mừng. Đầu nàng đụng vào
một vật. Nàng đứng dậy rồi mở mắt. Bên ngoài, người ta đang gõ
những cái chuông đồng lớn. Quanh nàng, ngồi trên những cái gối
đất, các nữ tu gõ mõ tụng kinh đồng thanh. Đầu nàng vừa đập vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.