ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 98

cũng đến. Nàng chỉ cầu mong cho ngày đừng bao giờ đến nữa.
Một tay ôm chặt chồng còn một tay nắm tay đứa bé, nàng mơ thấy
một chiếc thuyền không biết đến bến cuối. Họ trôi đi, bềnh
bồng, lắc lư trên dòng Dương Tử, xa khỏi những bờ bãi dơ bẩn.

Đêm căng phồng cánh buồm băng qua cơn sợ hãi.

Đêm làm cho vết thương và cơn giận dữ trở thành vô hình.

Đêm là nơi nương náu của những kẻ ngây thơ.

Buồm đã hạ. Con thuyền thả neo. Sau chân chồng, Bà Mẹ Trẻ

ôm đứa bé bước lên bờ. Dọc theo bờ sông là cả một đội quân đứng đón
họ. Hôn phu của nàng nhảy lên một con ngựa đen thắng yên trang
hoàng lộng lẫy. Nàng được dẫn tới một chiếc xe sang trọng treo cờ
hiệu trắng trên đó có chữ “Lưu” thêu màu sắc nổi bật. Chồng nàng
đánh gót và con ngựa bắt đầu phóng đi. Được kỵ binh hộ tống,
nàng đi vào một con đường gập ghềnh.

Sau nhiều giờ liền rung lắc và những cú dừng đột ngột, nàng

nghe giọng chồng mình ra lệnh:

- Hãy vén màn lên.

Trên lưng ngựa, chàng chỉ vào khoảng không gian trước mặt bằng

roi ngựa.

- Nó là của nàng. Hãy canh giữ nó cho ta.

Bà Mẹ Trẻ ló đầu nhìn ra và thấy một kinh thành hoang tàn.

Những bức tường cao bị phá hủy như thể động đất hay một cơn bão
vừa mới ập xuống vùng đất này. Một biển gỗ sơn đen cháy sém lơ
lửng trên cánh cổng chính đã được sửa sang lại. Tấm bảng ghi những
chữ khắc nổi mạ vàng: “Kinh Châu, Cửa Sông”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.