ĐÀN HƯƠNG HÌNH - Trang 171

diễn một vở tầm cỡ đãi anh bạn…”. Người áo đen không thèm nhìn mấy
đồng xu dưới đất, mà từng bước áp sát ông. Ông cảm thấy khí lạnh toát ra
từ con người này nên tỉnh hẳn rượu. Ông ý thức được, đây không phải là
tên trộm vặt kiếm mấy đồng xu, mà là một kẻ đang lùng sục kẻ thù. Trong
đầu ông như đèn kéo quân, cố nhớ xem ai là kẻ thù của mình, đồng thời lui
dần vào một góc tối. Người áo đen lồ lộ dưới ánh trăng, đường nét khuôn
mặt lờ mờ sau tấm mạng đen. Chiếc bao râu buông lơi trước ngực đập vào
mắt ông, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hình hài quan huyện lộ ra sau bộ đồ
đen, như con tằm chui ra từ xác nhộng. Cảm giác sợ hãi lập tức tan biến,
chỉ còn lại sự căm thù và khinh bỉ. Thì ra là ông lớn, ông nói, giọng khinh
miệt. Người áo đen vẫn cười nhạt, đồng thời nâng bao râu rũ một cái, làm
như khẳng định ông đã đoán đúng. Nói ra xem nào, ông lớn! Ông muốn gì
ở tui? Nói xong, tôi nắm tay lại, chuẩn bị quyết đấu với quan huyện cải
trang kẻ đi đêm. Nhưng ông chưa kịp ra tay, cằm dưới đã đau nhói, một
nắm râu đã trong tay người áo đen. Tôn Bính gầm lên, nhằm người áo đen
xông tới. Ông đã diễn trò đã nửa đời người, nhào lộn; đấm đá trên sân
khấu, tuy không thực sự là võ công, nhưng thừa sức hạ một anh tú tài. Tôn
Bính bừng bừng lửa giận, hăng máu lên, nhảy xổ vào người mặc đồ đen.
nhưng tay ông chưa chạm tới người áo đen thì đã ngã ngửa, gáy đập phải
đá, ngất lịm. Khi ông tỉnh lại, người áo đen chặn chân trên ngực ông. Ông
thở khó nhọc, nói: ông lớn đã tha cho tui rồi kia mà? Sao lại… Người áo
đen cười khẩy, vẫn không nói câu nào, túm lấy chòm râu của ông giật
mạnh, một nắm râu lại đã trong tay hắn. Tôn Bính đau quá kêu thét lên.
Người áo đen vứt túm râu, cúi nhặt hòn cuội to bằng quả trứng, nhét gọn
trong miệng Tôn Bính. Tiếp đó, bằng một động tác chính xác và mạnh,
người ấy vặt sạch râu của ông. Khi Tôn Bính gượng dậy được, người áo
đen đã mất hút, nếu cằm và gáy không đau như cắt thịt, ông tưởng như
mình đang ngủ mê. Ông dùng tay móc hòn đá ra, nước mắt nước mũi chảy
giàn giụa. Ông trông thấy những sợi râu của mình lăn lóc trên mặt đất như
cỏ nước khô.
Lúc trời sắp tối, con rể cười khơ khớ, quẳng cho ông cái bánh nướng, cười
khơ khớ đi luôn. Đợi đến khi lên đèn, con gái mới về nhà. Dưới ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.