ĐÀN HƯƠNG HÌNH - Trang 250

ngồi kéo sồn sột. Mỗi khi liềm cà vào đá tóe lửa, Lưu Phác lại khẽ thổi vào
bùi nhùi, đến lúc nào đó, bùi nhùi bén lửa, Lưu Phác phồng miệng thổi một
hơi dài và đều, bùi nhùi hồng lên, rồi “bục” một tiếng, ngọn lửa trăng trắng
bùng lên. Quan huyện vô cùng thích thú. Ông nhìn ngọn lửa đăm đăm, tạm
thời quên cả mệt. Một mùi thơm đăng đắng tỏa trong không khí, khiến quan
huyện trong lòng bồi hồi. Khói trắng ngày càng đậm đặc, gần như có thể
nắm bắt được, cuối cùng, “bục” một tiếng, ngọn lửa màu vàng bùng lên
cùng với khói trắng nhạt dần. Ngọn lửa rừng rực chiếu sáng cả một vùng.
Ba con vật khịt mũi, ve vẩy đuôi đến bên đống lửa, khuôn mặt dài ngoẵng
như vui cười, mắt chúng trong như thủy tinh, đầu hình như to ra, nhìn
không thật tí nào. quan huyện đã nhìn thấy cái mũ. Nó rơi xuống một chỗ
trũng cỏ mọc dày, trông giống một con chim mẹ đang ấp trứng. Ông bảo
Xuân Sinh xuống lấy. Mũ dính đầy đất và cỏ mục, cái chóp thủy tinh tượng
trưng cho phẩm trật ngoẹo sang một bên, hai cái lông gà rừng cũng tượng
trưng cho cấp bậc thì gãy mất một chiếc. Rất xui, ông nhủ thầm. Nhưng
nghĩ lại, ông thấy nếu như hồi nãy bị ngựa kéo chết thì còn đâu xui với
hên? Ông đội mũ lên đầu, không phải vì trọng cái mũ, mà vì chống lạnh.
Lửa rừng rực sưởi ấm phía ngực còn sau lưng thì lạnh. Nóng đột ngột,
khiến da vừa rát vửa ngứa. Ông lùi xa đống lửa một chút, vẫn rát. Ông
đứng lên, quay lại sưởi cho lưng, nhưng lưng vừa ấm thì ngựa lại lạnh, ông
phải vội vàng xoay ngựa lại. Xoay đi xoay lại nhiều lần, cơ thể trở nên linh
hoạt. Cổ chân vẫn còn đau nhưng không nặng. Ông vui lên, nhìn ba con vật
bứt cỏ, hàm thiết kêu lách cách. Con ngựa trắng ve vẩy đuôi, lông đuôi như
những sợi bạc. Ngọn lửa thấp dần, tiếng nổ lép bép cũng thưa và yếu dần.
Ngọn lửa bò ra bốn bên như nước chảy về chỗ trũng. Lửa càng cháy càng
lan xa, tốc độ lan càng nhanh, hơn nữa, từ lúc có đống lửa, gió nổi ngay
trên cánh đồng. Những con vật có lông nhảy vọt trong ánh lửa, có lẽ đó là
thỏ đồng hoặc cầy cáo. Một con chim kêu thất thanh bay vào màn đêm
thăm thẳm, có lẽ đó là con sơn ca hoặc sẻ đồng. Đống lửa đã tàn, chỉ còn
lại tro hồng bên dưới, nhưng lửa đồng thì đang lan rộng, đẹp lỗng lẫy. Quan
huyện rất vui, mắt lonh lanh:
- Đẹp quá, cả đời ta chưa chắc thấy một lần! Xuân Sinh, Lưu Phác, chuyến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.