4
Nghĩ về lịch sử nghệ thuật
M
ột trong những khía cạnh lí thú nhất của lịch sử nghệ thuật là cung cách
nó cho phép chúng ta có thể nghĩ về những ý niệm của các nhà văn và các
lí thuyết gia và lần lượt xét xem những tác phẩm của họ đã tương tác ra sao
với cái nhìn. Ở đây tôi muốn phơi bày những đường lối trong đó lịch sử
nghệ thuật có thể hội nhập sự phong phú của tư tưởng phương Tây vào sự
phân tích về những đối tượng thi giác. Từ ngữ ‘tư tưởng phương Tây’ được
sử dụng một cách cố ý, chỉ để ấn định các giới hạn thảo luận.
Trong Chương 1, tôi đã nói rằng với chúng ta, từ ngữ lịch sử nghệ
thuật có nghĩa gì và tôi đã phân biệt nó với thưởng thức nghệ thuật và phê
bình nghệ thuật. Một trong những điểm chính là để nghệ thuật có một lịch
sử ắt phải có một loại phương pháp hoặc tiếp cận nào đó với đường lối mà
bản tự sự hoặc câu chuyện kể về lịch sử nghệ thuật được kết hợp với nhau.
Nói cách khác, việc đặt những đối tượng nghệ thuật vào trật tự biên niên
hoặc vào các tập thể về phong cách là không đủ. Đường lối trong đó các
trường phái tư tưởng và ý niệm triết học đã được dùng để kết hợp những
bản tự sự về nghệ thuật là một phần quan trọng của lịch sử nghệ thuật. Tôi
không kêu gọi ở đây một sự sùng mộ kiểu nô lệ về lí thuyết làm thiệt hại
cho chính bản thân các đối tượng - làm như thế cũng vô nghĩa chẳng khác
nào như đặt nghệ thuật vào trật tự biên niên. Trong Chương 1, tôi cũng đã
gợi ý rằng tác phẩm nghệ thuật là bằng chứng khởi đầu, và chính sự tương