DẪN LUẬN VỀ NIETZSCHE - Trang 75

Trong số những thứ khác, đây chính là phiên bản của Nietzsche về

‘Trừ khi các ngươi nên như đứa trẻ, thì các ngươi chẳng vào được Nước
Trời’ (Matt. 18:18) của Chúa Kitô. Và ở nơi khác, Nietzsche sử dụng cụm
từ ‘sự ngây thơ vừa xứng’. Những lúc căng thẳng vì viết lách, đôi khi ông
phải viện đến cách phát biểu nghịch hợp (oxymoronic) hay tình cảm theo
nghĩa sâu sắc nhất, bởi vì ông biết rằng một yếu tố trong tổ hợp bị ém quá
sâu bên trong chúng ta không thể lấy ra, còn yếu tố kia là thứ sẽ bù đắp cho
nó, bất chấp biểu hiện không tương thích của nó. Do đó ngay từ BT, chúng
ta đã nghe về ‘một Socrates người thực hành âm nhạc’, trong khi bản chất
của Socrates mà Nietzsche đã miêu tả theo cách riêng rằng ông ta chống âm
nhạc. Và trong một ghi chú không được công bố, ông viết về ‘Caesar La
Mã với linh hồn của Chúa Kitô.

Những điều này có phải chỉ đơn thuần là những nỗ lực làm vuông hình

tròn, hay có thể chúng bị buộc phải có nghĩa là một cái gì đó? Có nhiều lý
do để nói là điều thứ nhất, vì Nietzsche là người bị chia sẻ tới mức tuyệt
vọng. Ông không thể kìm được sự ngưỡng mộ Socrates nhiều hơn mức ông
chính thức nên thế: và như chúng ta sẽ thấy, Kẻ Phản Kitô (Antichrist) hầu
như mất kiểm soát khi mô tả cái bị cho là ‘suy đồi lý tưởng’ lại mang đôi
cánh trữ tình. Và, trở lại với TSZ, thái độ chung của ông với cuộc sống là
thứ mà thư viện video gọi là ‘chỉ dành cho người lớn’, thế nhưng ông bị mê
hoặc bởi suy nghĩ của một đứa trẻ hoàn toàn bị hút hồn vào vở kịch,
nghiêm túc và say mê, ngây thơ nhưng cũng không biết gì. Có thể ông
muốn Übermensch của mình được như nhân vật Siegfried của Wagner, lớn
lên mà không biết gì về thế giới - và trở nên đau khổ vì muốn có nó?
Dường như không phải vậy. Chính cụm từ ‘một khởi đầu mới’ là nguy
hiểm. Vì thông thường, sự độc đáo của Nietzsche như một người thấu hiểu
về suy đồi để nhận ra rằng trong số các lựa chọn của chúng ta không có lựa
chọn xóa sạch một tấm bảng. Chúng ta cần phải có một cái tôi để vượt qua,
và cái tôi ấy sẽ là kết quả của toàn bộ truyền thống phương Tây, là thứ sẽ
bằng cách nào đó ‘aufheben (phủ định), một từ mà Nietzsche không thích,
vì bản quyền chính hiệu Hegel của nó, và là cái có nghĩa là cùng một lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.