ĐẰNG SAU BỨC TRANH - Trang 112

“Xin thứ lỗi nhưng công nương vẫn còn rất trẻ”.

“Gì vậy, Nopporn. Cậu cứ xin lỗi ta mãi thôi”. Nàng hơi nghiêm giọng:
“Cậu xin lỗi giống như là ta đang bắt lỗi cậu mọi thứ vậy. Cậu thực sự đã
thay đổi nhiều quá”.

“Tôi sợ rằng mình sẽ nói điều gì đó không phù hợp”.

“Kể cả như vậy, lời nói ra rồi thì cũng không cần thiết phải xin lỗi. Giờ đây,
ta không còn là quý bà mà cậu từng gặp ở Tokyo nữa. Đã gần sáu năm trôi
qua rồi. Nếu cậu định ăn nói quá xã giao với ta, cậu cũng không nên khen ta
vẫn còn trẻ nữa”.

“Nhưng đó là cảm nhận thật lòng của tôi”.

“Cậu quá tự tin rồi. Tin ta đi, Nopporn, ta giờ đã tròn bốn mươi, ta hiểu rõ
rằng mình đã già”.

“Có lẽ đó là sự tự tin của công nương hơn là của tôi”. Nói xong tôi liền
chuyển chủ đề: “Công nương chắc đã sống rất hạnh phúc và thoải mái trong
ngôi nhà này. Nó quá đẹp và phù hợp với công nương. Công nương hãy nói
ít nhiều về chuyện của công nương cho tôi nghe với”.

Nàng nhìn tôi thoáng chút nghi ngờ.

“Cậu tin rằng mình vẫn còn thực sự quan tâm tới cuộc sống của ta sao?”.

“Tôi vẫn luôn quan tâm tới cuộc sống của công nương”.

“Giờ đây, khi cậu đã trở về Băng Cốc, cậu sẽ có công việc và nhiều mối
quan hệ cần phải quan tâm. Ta e rằng cậu sẽ có rất ít thời gian để ý tới cuộc
sống của ta. Giờ đã khác xa so với thời điểm chúng ta gặp nhau ở Tokyo rồi,
phải không Nopporn?”.

Tôi gần như đồng tình với lời nói của công nương Kirati. Tôi đã không còn
có thời gian và những cảm giác nhớ nhung vô nghĩa với nàng như trước kia
nữa. Những việc từng xảy ra đã ra khỏi trí óc của tôi kể cả ký ức trên núi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.