ĐẰNG SAU BỨC TRANH - Trang 28

Trong mắt tôi, sự tươi trẻ của công nương vẫn còn ở độ rực rỡ như ánh sáng
ban ngày, tuy công nương không chịu nhận là lúc ban mai, nhưng sự viên
mãn ấy cũng vẫn còn rất lâu mới có thể phai nhạt được”.

“Ôi! Cậu đã tôn sùng ta quá rồi đó”. Tuy công nương Kirati không chịu
nhận lời khen ngợi của tôi, nhưng giọng nói đó cũng đủ để thể hiện ra rằng
nàng rất vui khi nghe tôi nói như vậy. “Vì lẽ đó, cậu không biết mình đã lóa
mắt rồi. Cậu có biết là tuổi của ta đã quá mức quy định để được gọi là ‘một
cô gái’ rồi không?”.

“Tôi không nghĩ có người dám nói một phụ nữ chưa đến ba mươi lại không
được gọi là ‘cô gái’. Đặc biệt khi cô gái đó là công nương”.

Nàng nheo mắt nhìn tôi.

“Có lẽ cậu không biết ta đã ba mươi lăm tuổi rồi?”.

Câu nói đó khiến tôi sững sờ. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt nàng và rõ ràng
đó là một hành động vô cùng khiếm nhã. Nhưng rồi tôi bật cười.

“Công nương trêu tôi, tôi biết rằng công nương đang nói đùa”.

“Gì cơ? Thế cậu nghĩ rằng ta năm nay bao nhiêu tuổi? Nói ta nghe xem cậu
đoán ta bao nhiêu?”.

“Tôi nghĩ công nương không thể nhiều hơn hai mươi tám tuổi được. Có lẽ
vào khoảng hai mươi sáu gì đó”.

“Hai mươi sáu?”. Nàng thốt lên. Mắt nàng ánh tia phấn khích, “Cậu làm ta
không khỏi nghĩ tới cảm giác của chín năm về trước. Ta vẫn nhớ như in cái
cảm xúc đó, lúc ấy cuộc sống của ta tràn đầy mộng mơ, hoài bão. Ta chưa
bao giờ có ý nghĩ hay tơ tưởng gì dù chỉ là chút ít rằng ta sẽ kết hôn với một
quý ông đã vào độ tuổi xế chiều. Đó cũng là lẽ tự nhiên bởi con người ta
không ưa sự héo hon, buồn tẻ. Đôi lúc, ta có thể nói rằng ta sợ, nhưng đó đã
là khoảng thời gian chín năm về trước rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.