ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 161

em năm tuổi, vốn được em nâng đỡ đưa lên từ phó phòng nông nghiệp
huyện, nay quay ra đánh lại em. Tiếp đến vụ việc của thầy, hỏa mù tung ra
em có liên đới, có dính líu, đấy chính là giọt nước tràn ly.

- Thế còn Huy Tuấn? Tôi hỏi.

- Anh ta cao chạy xa bay từ trước rồi còn gì. Chỉ là đánh vuốt đuôi.

Đến khi ra về, vẻ mặt Lưu Văn Đằng vẫn còn không vui. Nhưng trước

khi lên xe, cậu ta vẫn bắt tay tôi rất chặt, nói:

- Tình thầy trò mình vẫn như xưa. Em tin thầy!

Cậu ta đi rồi, tôi cũng nhanh chóng dắt xe máy ra khỏi nhà. Trên

đường, tôi vẫn còn nghĩ vẩn vơ về cậu học trò. Một người khôn ranh, tháo
vát như Lưu Văn Đằng mà vẫn còn để nhiều sự việc hở sườn như vậy, tránh
sao được những đòn hồi mã thương bất ngờ của đối thủ. Dù sao, cũng đã
giải tỏa được một mối nghi ngờ của cậu ta, nếu không anh ta còn oán hận
tôi đến khi nào.

***

Đã đi được hơn một giờ đồng hồ. Bụng đói cồn cào, vừa vặn tôi nhìn

thấy cái quán bên đường trưng tấm biển gỗ “Phở chó đặc sản”. Tôi vào gọi
một bát, lát sau có cô gái bưng ra bát phở bốc khói nghi ngút. Tôi vừa với
đôi đũa định ăn, thì giật mình nghe tiếng cô gái ấy nói:

- Em chào thầy!

Ngửng lên, chính là cô học trò tôi đã đến nhà cách đây gần một tháng:

Bàn Thị Nga. Tôi hỏi:

- Sao em ở đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.