ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 89

- Em là đứa hư hỏng.

- Ai chẳng có lúc lầm lỡ. Em còn trẻ, làm lại vẫn được mà. Đừng tự

giày vò mình nữa, cũng chẳng nên oán trách người thân của mình nữa, em
ạ. Anh tin là sẽ gặp lại em trong một hoàn cảnh khác. Vậy nhé. Anh đi đây.

Nói rồi anh vụt đứng lên. Tôi cũng đứng lên, sát bên anh, chủ động

cầm tay anh, giọng nài nỉ:

- Anh ở lại đây với em thêm chút nữa. Em cô đơn quá!

Anh để yên bàn tay ấm nóng trong tay tôi. Rồi anh nói:

- Anh phải đi thôi.

- Anh!

Không thể kiềm chế được, tôi ôm ghì anh và hôn thật nhanh vào má

anh, vào môi anh. Anh đứng lặng giây lát, nhẹ nhàng gỡ khỏi tôi. Anh bước
ra cửa. Anh làm động tác vẫy chào tôi.Tôi đứng ngây hồi lâu nhìn anh bước
xuống cầu thang. Anh đi rồi. Tôi đổ ập xuống giường, khóc nức. Tôi cứ
nằm thế có lẽ đã hàng giờ. Lúc tỉnh dậy nhìn ra, cửa vẫn để mở, hành lang
vắng lặng.

Bên ngoài phố xá đèn sáng trưng, nhấp nháy biển hiệu đủ màu. Giờ

này chắc anh đã đến Hà Nội và cô người yêu đang tíu tít bên anh. Tủi nhục
quá! Cô đơn quá! Tôi vùng dậy, vội vã bước xuống lầu, ra khỏi khách sạn.

Một người xe ôm chạy đến hỏi, có đi không? Tôi nói, lên cầu Bãi

Cháy. Đến giữa cầu, tôi bảo anh ta dừng và trả tiền. Đây là nơi cao nhất của
cây cầu dây văng nổi tiếng. Đứng bên lan can dành cho người đi bộ tôi nhìn
xuống. Mặt biển tối om. Chỉ có những gợn sóng lấp lánh phản chiếu ánh
đèn nom như những con mắt thoi thóp nhìn về từ nơi xa thẳm. Nơi đó là địa
ngục. Nơi đó lưu đầy những kẻ lầm lỡ, tội lỗi trên dương thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.