DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 154

nàng, lờ đi, một chốc thôi, cái đùi để trần của nàng.

“Sao?” nàng thách thức. “Là anh không rõ khi xây cửa anh không

thể quyết định đặt then chắn cửa bên nào sao?”

“Madelyne, chuyện này cùng lý do với việc cầu thang được xây

từ bên trái,” Duncan giễu cợt. Có một tia sáng lấp lánh hiển hiện
trong mắt hắn. Madelyne mãn nguyện bởi sự thay đổi biểu hiện bề
ngoài của hắn. Hắn gần như không phiền hà khi mỉm cười.

“Và lý do đó là gì thế?” Madelyne hỏi, mỉm cười lại với chính

bản thân.

“Bởi vì ta thích thế.”

“Một lý do tầm thường, vậy đấy,” Madelyne tuyên bố.

Nàng giữ nụ cười trên môi cho đến khi nàng nhận ra nàng đang

nắm chặt bàn tay hắn. Madelyne vội rụt tay lại và nhìn Edmond.

Người em trai giữa đang nhìn Duncan. Anh ta đứng dậy và nói,

“Nó đã lành.”

Madelyne nhìn xuống vệt dài lởm chởm xấu xí trên đùi. Nàng

nhăn mặt bởi vết sẹo khủng khiếp. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại
kiểm soát, xấu hổ vì phản ứng nông cạn của mình. Tại sao ư, nàng
không phải là người phụ nữ rỗng tuếch. “Cảm ơn anh, Edmond,”
nàng vừa nói vừa kéo tấm đắp lên phủ chân lại.

Duncan không nhìn thấy kết quả công việc của Edmond. Hắn cúi

xuống kéo tấm lông thú. Madelyne đẩy tay hắn ra và ấn mép tấm
đắp xuống giường. “Anh ấy nói nó đã lành, Duncan.”

Rõ ràng là hắn muốn tận mắt thấy. Madelyne giật mình kêu lên

khi Duncan giật phắt tấm đắp ra. Nàng cố sức kéo chiếc váy xuống
nhưng Duncan chộp lấy tay nàng và chậm rãi, cố tình, đẩy váy nàng
cao lên đến mức đùi nàng phô bày trọn vẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.