DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 163

Gilard có vẻ bối rối, anh ta nhún vai và trả lời, “Khi họ trải qua

một ngày khổ luyện, hình như vậy.”

Khi Madelyne nghĩ nàng không thể chịu đựng thêm lúc nào nữa

thì cuộc thử thách đột ngột kết thúc. Từng người một đứng đậy, ợ
hơi và bỏ đi.

Lũ chó cũng rút lui, uể oải trở lại chỗ cũ, tạo thành hình kim tự

tháp mới trước lò sưởi. Madelyne quyết định rằng lũ chó còn có kỷ
luật hơn những người chủ của chúng. Không ai trong số những
người lính nói lời chào tạm biệt.

“Cô đã không ăn gì hết,” Gilard nói. “Cô không thích bữa ăn à?”

anh ta hỏi, giọng nhỏ rí. Madelyne nghĩ anh ta giữ giọng đó để
Edmond không nghe thấy.

“Đó là bữa ăn sao?” Madelyne hỏi lại, không thể che giấu sự giận

dữ trong giọng nói.

“Chứ cô gọi nó là gì?” Edmond xen vào với cái cau mày đáng sợ.

“Tôi gọi nó là ‘chăn nuôi’.”

“Tôi không hiểu ý cô,” Edmond bực bội.

“Vậy thì tôi rất hân hạnh được giải thích. Tôi thấy lũ chó hành

động tốt hơn chủ của chúng.” Nàng gật đầu, nhấn mạnh nhận xét.
“Con người lịch sự ăn thức ăn, Edmond. Những gì tôi vừa chứng
kiến không phải là một bữa ăn. Không phải, nó là một ‘sự thưởng
thức’ của bầy thú được mặc đồ như con người. Đã đủ rõ với anh
chưa?”

Khuôn mặt Edmond đỏ phừng lên theo từng câu nói của nàng.

Trông anh ta như thể muốn nhảy qua bàn và bóp chết nàng.
Madelyne giận dữ không thèm quan tâm. Nàng cảm thấy tốt hơn
khi để cơn giận bùng nổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.