DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 44

Chương Ba


“Gây ra sự bất công đáng hổ thẹn hơn là chịu đựng nó.”

Plato, Gogias

Họ hành trình đi về phía bắc, cưỡi ngựa nhanh và liên tục suốt

khoảng thời gian còn lại của đêm và gần hết ngày hôm sau, chỉ dừng
lại hai lần cho ngựa nghỉ ngơi để có thể tiếp tục đi theo tốc độ mà
Nam tước yêu cầu. Madelyne được cho phép có một lúc riêng tư,
nhưng đôi chân nàng dường như không thể giữ được trọng lượng cơ
thể nàng khiến cho nhiệm vụ giải quyết các nhu cầu cá nhân trở
thành một thử thách hết sức khổ sở, và trước khi nàng có cơ hội duỗi
thẳng chân làm mềm các múi cơ đang kêu gào phản đối thì nàng lại
bị nhấc lên lưng ngựa của Duncan.

Để giữ an toàn với số lượng người ngựa của họ, Duncan quyết

định đi theo đường cái. Đó là một con đường thảm hại đáng thương
với những bụi cây mọc che kín và những nhánh cây trần làm cho
con đường thành thử thách liên tục đối với các hiệp sĩ. Những tấm
khiên được giơ lên hầu như mọi lúc. Tuy nhiên, Madelyne được bảo
vệ tốt và rất an toàn trong vòng tay bên dưới áo choàng và áo giáp
của Duncan.

Những người lính thì được bảo vệ bởi sự trang bị nặng nề, đội

nón giáp và để tay trần, nơi hoang vu có chút ảnh hưởng đến họ hơn
là phần nào làm chậm chuyến đi.

Họ cưỡi ngựa không ngừng nghỉ gần hai ngày. Vào lúc Duncan

tuyên bố họ sẽ nghỉ đêm trong một thung lũng nhỏ khá khuất kín
mà hắn phát hiện ra, Madelyne hoàn toàn bị thuyết phục rằng hắn
không phải là con người. Nàng đã nghe những người đàn ông nói về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.