DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 444

con gái, chính xác những từ con nói với tiểu thư Eleanor tóc đỏ xinh
đẹp và phong thái vương giả là gì?”

Madelyne mỉm cười vì ông trêu nàng bằng cái cách nàng mô tả

tiểu thư Eleanor. “Con nói với cô ấy con là kho báu lớn nhất của
Duncan. Nó không phải là lời nhận xét khiêm tốn, đúng không ạ?”

“Con đã nói sự thật, Madelyne. Trái tim con biết rõ điều đó,

nhưng cậu đồng ý là tâm trí con có một chút gì cần phải được thuyết
phục.”

“Duncan không phải là tên ngốc,” Madelyne nói. Giọng nàng

chắc chắn với niềm tin. “Anh ấy sẽ không quên con đâu.” Nàng
nhắm mắt và tựa đầu vào nệm ghế. Có quá nhiều chuyện xảy ra với
nàng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Giờ đây, khi
nàng ngồi bên cạnh cậu nàng, dường như chẳng có gì thay đổi cả.

Nỗi lo sợ cũ đang thắng nàng. Nàng sớm chảy nước mắt và cảm

thấy thương xót bản thân nếu nàng không ngăn lại. Madelyne quyết
định nàng cần nghỉ ngơi. Phải, chỉ là vì nàng kiệt sức đến mức có
khuynh hướng dễ dàng lo lắng. “Con có giá trị,” nàng buột miệng.
“Tại sao lại phải mất một thời gian dài như vậy con mới biết chứ?”

“Vấn đề không phải là mất bao lâu,” cậu nàng nói. “Quan trọng

là cuối cùng con đã nhận ra.”

Tiếng sấm rền vang lôi kéo sự chú ý của cậu nàng. “Nghe như

chúng ta sẽ có một trận mưa to trong vài phút ấy,” ông vừa nói vừa
đứng dậy và bắt đầu đi đến cửa sổ.

“Sấm đủ gần để kéo phăng mái nhà ra,” Madelyne thì thầm buồn

ngủ.

Cha Berton sắp sửa đồng ý với cháu gái mình khi ông đến bên

cửa sổ và nhìn ra ngoài. Cảnh tượng ông thấy trước mắt khiến ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.