DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 47

Duncan đã không nói một lời nào với nàng kể từ khi họ rời khỏi

pháo đài của Louddon. Madelyne lo lắng đến phát ốm với lời tuyên
bố mạnh mẽ của hắn rằng giờ nàng thuộc về hắn. Và điều đó có
nghĩa gì? Nàng ước nàng đủ can đảm để yêu cầu một lời giải thích.
Nhưng vị Nam tước quá lạnh lùng, quá lãnh đạm và quá đáng sợ để
nàng có thể đến gần.

Chúa ơi, nàng bị kiệt sức. Giờ nàng không thể lo lắng về hắn

được. Khi nàng nghỉ ngơi, nàng sẽ tìm ra được đường để thoát thân.
Đó chẳng phải là nhiệm vụ của tù nhân sao?

Nàng biết mình không có kỹ năng trong những vấn đề như thế.

Có gì tốt khi nàng biết đọc, biết viết? Không ai biết được khả năng
khác thường của nàng, vì không thể chấp nhận một người phụ nữ có
thể đi học. Tại sao ư, phần lớn quý tộc không thể viết tên của họ. Họ
tin tưởng vào những thần thánh làm những việc vô nghĩa đó cho họ.

Madelyne chắc chắn không đổ lỗi cho cậu của nàng cho sự thiếu

sót trong việc dạy bảo nàng. Vị linh mục thân yêu đã dạy dỗ nàng
bằng những câu chuyện cổ. Câu chuyện yêu thích của nàng là
chuyến phiêu lưu của Odysseus. Người chiến binh thần thoại đã trở
thành người bạn của Madelyne khi nàng còn nhỏ và thật sự sợ hãi
trong suốt quãng thời gian đó. Nàng luôn giả vờ Odysseus đang
ngồi bên cạnh nàng trong những đêm dài tăm tối. Chàng giúp nàng
dịu đi nỗi sợ khi Louddon đến và đưa nàng về nhà.

Louddon! Cái tên đen tối của gã làm bụng nàng thắt lại. Phải, gã

là lý do thật sự khiến Madelyne thiếu tất cả các kỹ năng cần thiết để
sống sót. Vì Chúa, nàng thậm chí còn không thể cưỡi được ngựa. Và
gã có lỗi trong việc đó. Anh trai nàng đã từng vài lần đưa nàng đi
cưỡi ngựa, khi nàng được sáu tuổi, và Madelyne vẫn còn nhớ rõ
chuyến đi chơi như thể nó chỉ mới diễn ra ngày hôm qua. Tại sao ư,
nàng đã biến bản thân thành một kẻ hết sức ngốc nghếch trong khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.