DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 79

khi ta ra lệnh, ta mong nó sẽ được thực hiện. Đừng có mà lắc đầu với
ta nữa, nếu không ta sẽ quật ngược cô xuống đất để trả đũa đấy.”

Đó là một lối cư xử khó chịu của Duncan, và hắn hối tiếc ngay

khi những từ ngữ ấy vụt khỏi miệng. Hắn đang kẹp chặt tay nàng,
biết rằng hắn vô tình làm nàng đau khi thấy nàng nhăn mặt đau
đớn. Hắn lập tức thả nàng ra, hoàn toàn trông đợi nàng thi hành
mệnh lệnh của hắn càng nhanh càng tốt.

Madelyne không nhúc nhích. Nàng chằm chằm nhìn hắn, vẻ

điềm tĩnh đã quay lại trên khuôn mặt nàng và từ tốn nói, “Tôi đã
từng bị đánh văng xuống đất, cứ đánh tôi tệ nhất như anh có thể
làm. Và khi tôi đứng lên được, anh có thể hạ gục tôi lần nữa nếu anh
muốn.”

Từng từ tuôn ra khiến hắn bối rối. Hắn biết nàng nói thật. Hắn

nhíu mày, tức điên lên với kẻ dám ngược đãi nàng và biết, tâm trí
hắn biết, Louddon là kẻ đưa ra sự trừng phạt đó. “Tại sao anh trai
cô…”

“Điều này không quan trọng,” Madelyne cắt ngang trước khi

Duncan kết thúc câu hỏi. Nàng hối tiếc vì đã nói ra. Madelyne không
muốn sự cảm thông hoặc thương hại. Tất cả những gì nàng muốn là
được ở yên một mình.

Duncan thở dài. “Lên ngựa của ta, Madelyne.”

Sự sôi sục ầm ĩ tạm thời của lòng can đảm bỏ rơi nàng khi nàng

thấy bắp cơ một bên má Duncan giật giật. Chuyển động đó khiến
quai hàm hắn siết chặt.

Duncan tuôn ra một tiếng gầm gừ trầm đặc từ sâu trong cổ, giảm

bớt sự bực bội. Hắn quay nàng lại đối mặt với nơi mà con ngựa
chiến của hắn đang được buộc và đẩy nhẹ nàng tới trước. “Cô vừa
cho ta thêm một lý do khác nữa để giết Louddon,” hắn thầm thì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.