Amanda siết chặt tay anh như thể thách thức bất cứ ai dám bảo cô buông ra.
Có điều Dawson không phải là người ngây thơ, dù cô có ý nghĩa rất lớn đối
với anh, nhưng anh luôn luôn có dự cảm rằng thời gian họ bên nhau sẽ
không kéo dài mãi. Tất cả mọi thứ và tất cả mọi người dường như đều
chống lại họ. Khi bố anh biết chuyện Amanda, ông ta đã hỏi về cô khi ghé
qua tịch thu tiền lương của Dawson. Dù không có gì là công khai đe dọa
trong giọng nói của ông ta, nhưng chỉ cần nghe ông ta thốt ra tên cô là
Dawson đã có cảm giác lo lắng bồn chồn.
Vào tháng Giêng, cô bước sang tuổi mười tám, dù bố mẹ cô vô cùng giận
dữ về mối quan hệ của cô với anh, họ cũng không thể đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng đến khi đó, Amanda đã không còn quan tâm xem họ nghĩ gì - hay ít
nhất đó là những gì cô luôn nói với Dawson. Đôi khi, sau một trận cãi vã
dữ dội với bố mẹ mình, cô thường lẻn ra khỏi cửa sổ phòng ngủ vào giữa
đêm và đi tới gara. Thường thì anh sẽ chờ sẵn, nhưng đợi khi anh bừng tỉnh
giấc khi cô huých nhẹ vào anh lúc nằm xuống tấm thảm mà anh trải trên
sàn văn phòng của gara. Họ thường lang thang xuống nhánh sông và
Dawson vòng tay ôm cô khi họ ngồi trên cành cây sà thấp của một cây sồi
cổ thụ. Dưới ánh trăng, như được trút bầu tâm sự, Amanda sẽ kẻ lại trận cãi
vã với bố mẹ mình, đôi khi giọng cô run rẩy, và cô luôn thận trọng để
không làm anh tổn thương. Anh yêu cô vì điều đó, nhưng anh biết chính
xác bố mẹ cô cảm thấy thế nào về anh. Một buổi tối, khi nước mắt trào ra
từ bờ mi khép chặt của cô sau một trận cãi vã, anh nhẹ nhàng đề nghị với
cô rằng có lẽ sẽ tốt hơn cho cô nếu họ ngừng gặp gỡ.
“Đó là điều anh muốn ư?” cô thì thầm, giọng lạc đi.
Anh kéo cô lại gần hơn, vòng tay ôm lấy cô. “Anh chỉ muốn em hạnh
phúc,” anh thì thầm.
Khi đó cô dựa vào anh, ngả đầu vào vai anh. Ôm cô trong tay, anh chưa
bao giờ ghét việc mình sinh ra là một người nhà Cole đến thế.
“Em hạnh phúc nhất là khi ở bên anh,” cô thì thầm.