DÀNH HẾT CHO EM - Trang 217

cô gục vào ngực mình. Khi Dawson hít vào mùi hương của Amanda, những
hình ảnh bắt đầu quay vòng trong tâm trí anh - ánh mặt trời chiếu lên mái
tóc cô lúc cô bước ra từ gara khi anh tới chỗ Tuck lần đầu tiên; nét duyên
dáng tự nhiên của cô khi cô đi qua những bông hoa dại ở Vandemere;
khoảnh khắc ngưng đọng đầy khát khao khi đôi môi họ lần đầu chạm vào
nhau trong sự ấm áp của một ngôi nhà nhỏ mà anh chưa bao giờ biết là nó
tồn tại. Giờ đây nó sắp kết thúc, và anh có cảm giác như đang nhìn tia sáng
cuối cùng vụt tắt trong một đường hầm tối đen vô tận.

• • •

Họ đứng ôm nhau trên hiên nhà hồi lâu. Amanda lắng nghe nhịp đập của

trái tim Dawson, và chắc chắn rằng không gì có thể khiến cô cảm thấy bình
yên như vậy nữa. Cô mong muốn có thể bắt đầu lại tất cả, dù đó là điều
không thể. Nếu vậy cô sẽ làm đúng, cô sẽ ở bên anh, không bao giờ rời bỏ
anh nữa. Số phận của họ là ở bên nhau, và họ thuộc về thau. Vẫn còn thời
gian cho cả hai người bọn họ.
Khi cảm thấy bàn tay anh trong mái tóc cô,
cô suýt nữa thốt ra câu đó. Nhưng cô lại không thể. Thay vào đó, cô thì
thầm, “Em mừng vì được gặp lại anh, Dawson Cole.”

Dawson có thể cảm nhận sự mềm mại, óng mượt và gần như và lộng lẫy

của mái tóc cô. “Có thể lúc nào đó ta lại gặp nhau nhé?”

“Có thể,” cô nói. Amanda quệt đi một giọt nước mắt lăn trên má. “Ai

biết được? Có lẽ một ngày nào đó em sẽ tỉnh ra và xuất hiện ở Louisiana. Ý
em là, em và bọn trẻ.”

Anh cố nở một nụ cười, một tia hy vọng hão huyền nảy lên trong lồng

ngực anh. “Anh sẽ chuẩn bị bữa tối,” anh nói. “Cho tất cả mọi người.”

Nhưng đã đến lúc cô phải đi. Khi họ rời hiên nhà, Dawson nắm lấy tay

cô và cô nắm lấy tay anh, siết chặt đến nỗi phát đau. Họ lấy đồ đạc của cô
từ chiếc Stingray rồi chầm chậm đi ra xe của cô. Những giác quan của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.