DÀNH HẾT CHO EM - Trang 218

Dawson đột nhiên vô cùng nhạy bén - anh có thể cảm nhận ánh mặt trời
buổi sáng sau gáy mình, làn gió mơn man nhè nhẹ, và những chiếc lá xào
xạc, nhưng không gì trong số đó mang lại cảm giác thật. Tất cả những gì
anh biết là mọi thứ đang đi đến hồi kết.

Amanda bám chặt tay anh. Khi họ tới xe của cô, anh mở cửa xe và quay

về phía cô. Anh nhẹ nhàng hôn cô trước khi lướt môi xuống má cô, xóa đi
vệt nước mắt. Anh lần theo đường quai hàm của cô, nghĩ về những gì mà
Tuck đã viết. Anh sẽ không bao giờ có thể bước tiếp, anh đột nhiên hiểu ra
điều đó một cách rõ ràng, bất chấp điều mà Tuck đã yêu cầu anh làm.
Amanda là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, người phụ nữ duy nhất mà
anh từng muốn yêu.

Trong lúc đó, Amanda buộc mình phải bước một bước xa khỏi anh. Sau

đó, cô ngồi vào sau vô lăng, khởi động xe và đóng cửa, hạ cửa kính xuống.
Đôi mắt anh loang loáng nước mắt, giống cô. Miễn cưỡng, cô cài số lùi.
Dawson lùi ra, không nói gì, anh cảm nhận được nỗi đau tương tự trong nét
mặt của cô.

Amanda vòng xe lại, lái ra hướng con đường. Thế giới mờ đi qua những

giọt nước mắt của cô. Khi rẽ ngoặt theo lối xe chạy, cô liếc qua gương
chiếu hậu và chợt khóc nấc lên khi hình bóng Dawson nhỏ dần ở phía sau.
Anh vẫn đứng yên không di chuyển.

Cô khóc dữ dội hơn khi chiếc xe tăng tốc. Cây cối lướt qua hai bên xe.

Cô muốn quay xe lại và trở về với anh, để nói với anh rằng cô có đủ dũng
khí để trở thành người mà cô muốn. Cô thì thầm tên anh, và dù không thể
nào có chuyện anh nghe thấy cô, nhưng Dawson đã giơ tay, vẫy chào từ
biệt cô lần cuối.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.