đột nhiên biết rằng mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Cô vẫn có thể
tới với Dawson và họ có thể tìm cách dàn xếp mọi chuyện, dù có thể sẽ có
nhiều thách thức. Qua thời gian, các con cô sẽ tha thứ cho cô, thậm chí cả
cô rồi cũng sẽ tha thứ cho bản thân mình.
Nhưng ngay cả khi nghĩ thế, cô vẫn bất động, không thể bắt cơ thể mình
di chuyển.
“Em yêu anh,” Amanda thì thầm trong căn phòng yên lặng, và cô cảm
thấy tương lai của mình bị cuốn đi như những hạt cát, một tương lai mà lúc
này cô đã cảm thấy giống như một giấc mơ.