DÀNH HẾT CHO EM - Trang 31

Bất chấp những câu hỏi thăm dò của Frank về Tuck sáng nay, Amanda

đã nói rất ít, chỉ mô tả ông là một người bạn cũ của gia đình. Đó không phải
là toàn bộ câu chuyện, nhưng cô có thể nói gì khác đây? Thậm chí cả cô
cũng phải thừa nhận rằng tình bạn của cô với Tuck là một tình bạn lạ lùng.
Cô đã biết ông từ hồi học trung học nhưng chưa từng gặp lại ông cho đến
sáu năm trước, khi cô ba mươi sáu tuổi. Khi đó cô trở lại Oriental để thăm
mẹ, và trong khi nấn ná nhấm nháp một tách cà phê tại quán Irvin, cô nghe
lỏm được một nhóm những người đàn ông lớn tuổi ngồi ở bàn gần đó bàn
tán về ông.

“Lão Tuck Hostetler đó vẫn là một tay phù thủy với ô tô, nhưng lão chắc

chắn bị điên rồi,” một người trong số họ nói, và bật cười, lắc đầu. “Nói
chuyện với người vợ quá cố của lão là một chuyện, nhưng thề thốt rằng lão
có thể nghe thấy bà ấy đáp lại thì lại là chuyện khác.”

Bạn ông ta khịt mũi. “Lão luôn là một người kỳ lạ, chắc chắn thế.”
Nghe không có vẻ gì giống như Tuck mà cô từng biết, và sau khi trả tiền

tách cà phê, cô vào xe và trở lại con đường đất và tới nhà ông mà cô gần
như đã quên mất. Họ đã dành cả buổi chiều ngồi trên những chiếc ghế bập
bênh ngoài hàng hiên xập xệ trước nhà, và kể từ đó cô có thói quen ghé qua
thăm ông bất cứ khi nào cô về thị trấn. Ban đầu chỉ là một hoặc hai lần một
năm - cô không thể chịu được việc đến thăm mẹ cô nhiều hơn thế - nhưng
gần đây cô ghé qua Oriental và thăm Tuck ngay cả khi mẹ cô không có ở
thị trấn. Thường thì cô nấu cả bữa tối cho ông. Tuck đã già đi nhiều, và dù
cô thích tự nhủ lòng rằng mình chỉ đơn giản muốn đến thăm một người bạn
lớn tuổi, cả hai người họ đều biết lý do thực sự cho việc ấy.

Theo khía cạnh nào đó, những người đàn ông trong quán ăn đã nói đúng.

Tuck đã thay đổi. Ông không còn là người đầy bí ẩn, hầu như chỉ biết im
lặng và đôi khi cộc cằn như cô từng nhớ, nhưng ông cũng không bị điên.
Ông biết sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế, và ông biết vợ mình qua
đời đã lâu rồi. Nhưng Tuck có khả năng biến điều gì đó thành hiện thực chỉ
bằng cách ước rằng nó tồn tại, cô tin là như vậy. Ít nhất là nó có thực với
ông. Khi cô hỏi ông về “những cuộc nói chuyện” với người vợ đã khuất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.