ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 147

Nhưng tôi đã không nghe bà ấy. Ôi trời ơi! Tôi nghĩ đứa con này do mình
sinh ra và nó sẽ thương yêu mình”.

“Anson rất thương bác”. “ Ừ, đúng rồi”, bà lầm bầm. “Đó là lý do tại sao nó
làm chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào ta từng yêu đều làm. Nó bỏ đi và
lấy đi từ ta một thứ gì đó. Mà trong trường hợp này là năm trăm đô. Lẽ ra
thì nó nên mang chiếc xe vỡ bộ truyền động này đi luôn với nó cho rồi”. Bà
dụi điếu thuốc hút dở xuống đất. “Mà năm trăm đô đó cũng không đủ thay
cái mới”.

“Tr ừ chuyện đó ra thì Anson là một người tuyệt vời”, Allison buộc phải nói
thế. “Anh ấy cũng rất thông minh. Anh ấy giỏi môn ngôn ngữ học và khoa
học. Anh ấy có thể đạt được điểm số cao nhất lớp”.

Mẹ Anson chớp chớp mắt như thế đây là một điều kinh ngạc, rồi lắc đầu
quầy quậy. “Vấn đế nằm ở chỗ, nó là một thằng đàn ông. Tôi chưa bao giờ
có thể giữ chân một ai cả. Bố đẻ của nó đá đít tôi ngay khi tôi mang thai và
rồi biến mất. Dù sao đi nữa thì sau đó tôi cũng phát hiện ra ông ta có gia
đình rồi”.

“Cháu rất tiếc”. Ừ , mà ông ta cũng không phải là sai lầm đầu tiên hay cuối
cùng của tôi đâu”. Bà nốc thêm một hơi bia. “Cô cứ tự nhiên mà tin Anson
nếu muốn”, bà ta nói, nhìn Allison và cười run rẩy. “Nó cần một người tin
tưởng mình. Tôi không còn tin vào chính bản thân mình nữa, vì thế tôi
chẳng có gì để mà tin nó”.

“Cháu yêu anh Anson”, Allison thú nhận.

Cherry nhìn ra chỗ khác trong một lúc, và Allison nghĩ cô bé thấy mắt bà ta
ầng ậng nước. Khi quay lại, bà chĩa cái chai về phía cô.

“Đến lúc cô phải đi rồi đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.