ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 338

Maryellen không nghe được Ellen nói gì. Bà chạy đến và Jon giao Katie
cho mẹ kế. Ngay sau đó, anh lập tức quay trở lại con đường mình vừa bước
ra. Chỉ trong nháy mắt, anh hoàn toàn mất hút vào trong tầng cây cối dày
đặc bao quanh hai bên và phía sau nhà họ.

Katie v ẫn không ngừng kêu khóc, nhưng những tiếng nức nở đó không
phải là vì đau mà là vì sợ hãi. Ellen bế Katie đến bên Maryellen. Ngay khi
được mẹ ôm trong tay và quấn một cái khăn sạch quanh người, cô bé con
lập tức nín khóc. Con bé ngậm mút ngón tay cái, rồi thở dài rùng mình,
trong khi Maryellen ngồi xuống và nhẹ nhàng đu đưa con trong hai cánh
tay. Lúc đó cô cho phép nhịp tim mình trở lại bình thường.

“Joe, ôi Chúa tôi”, Ellen khóc, ấn bàn tay che ngang miệng.

Maryellen ngẩng đầu lên nhìn, thấy Jon đang dìu bố mình luồn qua bụi cây
đi về nhà. Joe ướt sũng nước và run lẩy bẩy vì lạnh.

“Có chuyện gì vậy?”. Ellen hỏi, bước về phía họ. Th ở hổn hển, Joseph giải
thích. “Katie đang chơi trò trốn tìm thì chạy ào vào rừng”. Joe hụt hơi kể,
hít thở hồng hộc. Da ông tái mét và đôi môi xanh ngắt. “Con bé chạy ào đến
gần bờ đê. Tôi thấy nó bị trượt chân và ngã xuống nước nên tôi lao theo”.

Maryellen có thể mường tượng ra cảnh một ông già, chạy thục mạng ra bờ
sông, vấp mấy cục đá và những thân cây bị đổ để nhào đến cứu cô cháu gái
trước khi nó bị nước cuốn đi.

“Tôi cũng bị trượt chân”, ông chồm người về phía trước, hai tay đặt lên đầu
gối, hụt cả hơi.

Jon chạy vào nhà lấy chăn ra quấn quanh người bố. Maryellen có thể thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.