ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 99

việc rửa bát và sau đó là phụ bếp đều phải bù vào khoản bồi thường cho
trận hỏa hoạn mà cậu gây ra trong công viên. Nếu Anson rời khỏi vịnh
Cedar cùng với tiền, thì đó không phải là do lao động mà có. Cô bé muốn
hỏi Anson hiện cậu sống bằng gì, nhưng cô sợ câu trả lời, sợ sự thật sẽ
giống như tiếng sét bên tai.

“Trở về đi Anson”, cô bé khẩn khoản nhẹ nhàng. “Bố em sẽ giúp anh”.
“Ông ấy không thể”, cậu ta đáp. “Không phải lần này. Anh rất biết ơn và
cảm kích về mọi chuyện ông ấy đã làm cho anh, nhưng lần này rắc rối hơn
nhiều. Giờ anh đã mười tám tuổi rồi, Allison ạ. Chuyện này sẽ không được
giải quyết nếu có người đứng ra bảo lãnh nữa. Anh sẽ bị xét xử như một
người trưởng thành và anh không thể liều lĩnh như thế”.

“Anh, làm ơn hãy trở về đi”. Cô bé không muốn van xin. “Em không thể
chịu được khi không biết anh ở đâu hay đang làm gì”.

“Quá muộn rồi, Allison ạ. Anh xin lỗi - xin lỗi em nhiều lắm”. “Ch ưa quá
muộn đâu anh. Không thể quá muộn được”. Anson dường như không hiểu
rằng họ sẽ không bao giờ được ở bên nhau nữa nếu anh không chứng minh
được mình trong sạch.

“N ơi anh đang ở”, cậu bắt đầu, rồi đột ngột dừng lại.

“Sao anh?”, cô bé thúc giục.

“Sẽ chẳng còn đường cho anh quay lại. Đáng lẽ ra anh không nên gọi điện
cho em”.

“Không, em vui vì anh đã gọi cho em mà”.

“Giờ anh phải đi rồi”. V ẻ miễn cưỡng trong giọng nói của Anson làm
Allison muốn khóc. Cô muốn hét lên, van xin anh hãy nói chuyện với cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.