Hàn Ngự sử nhướn mí mắt, "Đừng nói hiện tại người Tây Hạ chưa tới,
cứ coi như người Tây Hạ đến cũng không có gì đáng sợ, những người đó
quanh năm ở bên ngoài núi Hạ Lan, nuôi đa số là kỵ binh, có tường thành
là có thể ngăn cản bọn họ."
Thiên tổng vội vàng lên tiếng phụ họa, "Ngự sử đại nhân nói đúng, tường
thành của chúng ta kiên cố, người Tây Hạ muốn công thành cũng không dễ
dàng như vậy, mà nếu kết quả... nếu chúng thực sự tới, chúng ta nên làm cái
gì bây giờ?"
Hàn Ngự sử nói: "Nếu như chúng thực sự tới, chúng ta thân là quan viên
Đại Tề, sẽ phải một lòng nhiệt huyết thủ vệ thành trì Đại Tề. Mặc dù ta là
quan văn cũng sẽ cùng các vị lên tường thành ứng chiến, mọi người dũng
cảm giết địch, coi như chết ở chỗ này cũng là chết có ý nghĩa, trung quân
báo quốc, trưởng bối trong nhà cũng sẽ bởi vì chúng ta mà vui mừng."
Hàn Ngự sử nói một phen làm cho ánh mắt của Bách Hộ nổi lên ánh
sáng rực rỡ, "Ngự... Ngự... Ngự sử đại nhân nói đúng, ta... chúng ta đương
nhiên phải như thế." Một bộ muốn học theo bộ dáng của Hàn Ngự sử.
Khóe miệng Hàn Ngự sử nổi lên vẻ tươi cười, chờ hắn trở lại kinh thành
cũng sẽ được người ta khen ngợi, Thái tử sẽ cùng hắn nói chuyện thâu đêm,
ở Giang Chiết, hắn đã làm những thứ không phải người bình thường có thể
làm được.
Hắn muốn cho Thái tử biết, Thái tử không nhìn lần người.
Hàn Ngự sử mới vừa nghĩ tới đây, một binh sĩ thở hồng hộc tiến vào nha
phủ, "Các vị đại nhân, không xong, người Tây Hạ thực sự tới, thoạt nhìn
phải có hơn nghìn người, đã bao vây bốn phía rồi."
Hàn Ngự sử kinh ngạc, "Thật sự là người Tây Hạ?"