ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 115

- Ông ta là bạn của ba em. Một nhà kinh doanh giàu có tên là Trần Dũng.
- Có phải Ngọc Trâm là bồ nhí của Trần Dũng không?
- Không.
- Tại sao cậu biết rằng Ngọc Trâm không phải là bồ nhí của Trần Dũng?
- Vì em theo dõi. Em thấy hai người đối xử với nhau rất chừng mực.
- Tại sao cậu theo dõi đời tư của họ?
- Vì em biết họ có tiền. Họ rất giàu và em muốn lấy một ít để xài.
Người sĩ quan cảnh sát cắn bút, ngước nhìn trần nhà, rồi anh nhìn thẳng

vào mắt chàng trai trẻ:

- Chúng tôi có đến nhà cậu và thấy gia đình cậu cũng rất giàu có. Biệt

thự, xe hơi riêng, đàn piano, bốn, năm chiếc xe cub đời mới… trang trí nội
thất lộng lẫy… Vậy mà cậu phải đi ăn trộm mới có tiền tiêu?

- Trước đây ba má em có cho tiền xài nhưng em đánh bạc hết. Sau đó ăn

cắp đồ trong nhà đem bán nên ba má em giận, không cho tiền nữa. Em
không có tiền nên phải làm bậy.

- Cậu học đàn piano được mấy năm?
- Năm năm.
- Tôi nghe nói cậu chơi đàn khá lắm mà.
- Dạ chơi được. Em chơi nhạc cổ điển.
Người sĩ quan cảnh sát mỉm cười nhìn chàng trai:
- Cậu có thể cho tôi nghe một vài bản được không?
Lê Trung gượng cười, rụt rè như một cậu bé:
- Nhưng ở đây không có đàn.
- Có đấy. Trong phòng khách của công an quận có một cây đàn piano khá

tốt. Chúng ta lại đó nhé.

Nói xong, người sĩ quan cảnh sát đứng lên. Lê Trung đi theo anh.
Họ bước vô phòng khách sang trọng của trung tá Trưởng công an quận.

Người sĩ quan trẻ chào vị trung tá và nói:

- Anh cho em mượn cây đàn một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.